Hôm nay trời bỗng dưng gió
mạnh, chưa bao giờ mùa Đông như thế này. Tại
tiệm cắt tóc ven đường thuở nào, vẫn những người
thợ đó, vẫn cảnh cũ mà có lẽ màn... màn mấy nhỉ?
À màn hằng hà cứ tiếp diễn. Tiệm vẫn vắng tanh
như chùa bà Đanh, Lê Trắng bèn lang thang vòng
theo khu phố, đi tới đi lui cũng mấy chục vòng
để gọi là ex-sơ-sai í mà, trời có lạnh vì bà Gió
cố tình đuổi mấy nàng Tuyết bay đi, vì bà ghét
cái màu trắng tinh của Tuyết, hỗng hiểu tại sao(
don't ask pourquoi).
Đi tới vòng thứ 22 (thuộc môn phái Đạo nổ, không nổ mới là chuyện
lạ), Lê Trắng bỗng nghe có tiếng thì thầm to nhỏ trong bụi cây gần
đó. Ngạc nhiên quá, Lê Trắng đến gần để xem chuyện gì xảy ra trong
ấy, dù sao cũng thuộc nghiệp đoàn Tông Đơ nên sẵn sàng ra chưn nghĩa
hiệp nếu gặp chuyện bất bình... thường. Thì ra hai mẹ con Cục Tẩy và
Bút Chì.
Nguồn minh họa: Internet.
Lê Trắng nghe được như vầy:
- Bút Chì: Con xin lỗi!
- Cục Tẩy: Vì cái gì thế, con yêu? Con có làm gì có lỗi đâu!
- Bút Chì: Con xin lỗi vì mẹ phải chịu đau đớn vì con. Bất cứ khi
nào con phạm phải sai lầm, mẹ lại luôn ở đó sửa sai giúp con. Nhưng
khi mẹ làm điều đó, mẹ lại làm hại chính mình. Cứ mỗi lần như thế,
mẹ lại ngày càng bé hơn.
- Cục Tẩy: Điều đó đúng! Nhưng bé ơi, mẹ chẳng phiền đâu. Con nhìn
xem, mẹ được tạo ra vốn để làm việc này mà. Mẹ được tạo ra để giúp
con sửa chữa bất cứ khi nào con phạm phải sai lầm. Mặc dù mẹ biết
ngày nào đó mẹ sẽ mất đi và con sẽ thay thế mẹ bằng người khác,
nhưng mẹ vẫn rất vui với những gì mẹ đã làm. Vậy nên, đừng lo lắng
nữa nhé! Mẹ ghét nhìn thấy con buồn lắm!
Lê Trắng đã tìm thấy mẫu đối thoại nhiều xúc cảm này giữa cây Bút
Chì và Cục Tẩy. Cha mẹ cũng giống như Cục Tẩy này vậy và ngược lại
con cái là những cây Bút Chì. Họ luôn có mặt vì bọn trẻ và sửa chữa
những sai lầm của chúng. Thỉnh thoảng vì điều đó, họ phải chịu đau
đớn, họ trở nên "bé" đi (già đi và thậm chí chết đi). Và dù cho bọn
trẻ rồi sẽ tìm thấy một ai đó khác thay thế (vợ/chồng), cha mẹ vẫn
rất hạnh phúc vì những gì họ đã làm cho con cái mình, hiển nhiên rất
ghét phải nhìn thấy những báu vật quý giá của họ lo lắng hay phiền
muộn. Suốt cuộc đời mình, con cái luôn là cây bút chì. Và điều đó
làm ta đau đớn khi nhìn thấy những cục tẩy - ba mẹ mình - lại bé đi
mỗi ngày. Vì Lê Trắng biết sẽ một ngày nào đó còn lại với mình chỉ
là những vụn tẩy và những kỷ niệm mình có với cha mẹ.
Dành tặng cho những ai là cha mẹ!
Xin cho Bút Chì luôn biết viết cho đúng… để Cục Tẩy được kéo dài
cuộc sống!
Gió vẫn thổi, Lê Trắng trở lại nơi làm việc mà lòng luôn suy gẫm
chuyện vừa rồi. Xin chia sẻ với Từ đường để cùng ngẫm nghĩ.
lê trắng phỏng theo một câu chuyện trên Internet.
(Maryland 26-2-2012)
|
The story of the pencil and the eraser
|
|
|