Tập vở học trò
* Tùy bút
Thuở còn nhỏ tôi có nhiều tập vở loại này. Có tập tôi đã áp nó vào
ngực trong nhiều năm, nhất là vào những ngày mưa. Tôi thà bị lạnh
còn hơn nó bị ướt. Có tập tôi trân trọng lấy giấy bọc bìa nó lại để
khỏi dơ. Có tập tôi dùng để bứt ruột nó để có tờ giấy kép viết luận
nộp thầy. Cuốn vở là tụ điểm gói ghém tất cả những gì tôi có trong
thời đi học.
Hồi nhỏ, mọi bài học đều phải chép tay nên chữ viết tôi khá đẹp. Lên
tới lớp Đệ Nhất, thầy không còn đọc bài cho mình viết, chữ viết tôi
càng ngày càng nhỏ đi. Đôi khi tôi cũng không đọc được chữ viết tháu
của mình. Đồng thời tôi cũng thờ ơ với tập vở. Tôi thường cuộn cuốn
tập dắt vào túi sau mông ra cái điều bất cần đời. Lúc ngồi ở vỉa hè
tán gẫu với bạn bè, tôi rút nó ra, ném bộp xuống đất để lót mông.
Trái ngược với bề ngoài có vẻ phũ phàng, trong cõi im lặng, tập vở
lại rất gần với tôi. Tôi nghĩ điều này phản ảnh tâm trạng hoang mang
của tôi trong thời chiến. Vào thời đó nếu thi rớt tú tài thì phải
nhập ngũ. Trong đêm thâu tôi ngồi thu mình với cuốn tập. Tôi cầm bút
kể những thao thức của mình cho giấy nghe. Đôi khi nước mắt tôi rơi
lộp độp trên giấy.
Bây giờ về già được nhìn lại cuốn tập xưa. Chỉ là hình ảnh thôi, tôi
nhìn thẳng vào nó và thấy mình chưa bao giờ nhìn nó lâu như thế. Đó
là cái thế giới thu nhỏ rất riêng tư và là cái đảo sương mù của kỷ
niệm. Tôi nhắm mắt lại. Tôi thấy trong tôi có một cậu bé hiền hòa,
hân hoan ôm tập vở mới mua, đi trên con đường cũ, đến trường. Trí óc
tôi ngừng lại ở đó, giữa tôi và quá khứ đã có một khoảng thời gian
đầy sương mù.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, California 13-5-2011)
|