Mỗi lần về thăm Mộc Hóa hay khi nhớ về vùng đất ấy là lòng tôi
thương về khung trời kỷ niệm, một thời sống làm việc hết mình và yêu
thương hết lòng. Mộc Hóa cũng là nơi tôi thật sự trưởng thành trong
tình yêu thương của mọi người, của đồng nghiệp, của bà con nơi đây
và chứng kiến bao nhiêu cuộc dâu biển đổi thay.
Thầy Nguyễn Văn Hòa (bên phải) và thầy Nguyễn Hữu Thành trong
cuộc cắm trại của lớp 10B năm học 1973-1974 tại Đình Tuyên Thạnh
(Kiến Tường).
Trang Web Trung học Kiến Tường đã cho mọi người như gần nhau hơn,
xin cảm ơn những ý tưởng của các em trong ban biên tập, Admin, cảm
ơn công nghệ thông tin cho chúng ta cơ hội này!
Gần 40 năm trong ngành Giáo dục (có lúc tôi nghỉ dạy vài năm), nhưng
chắc do Duyên – Nghiệp tôi vẫn còn trong nghề. Bây giờ nhìn lại thì
tóc mình đã điểm sương, thấm thía hơn khi suy ngẫm “đời người như
bóng câu qua cửa sổ” nhưng tình cảm thì vẫn dạt dào như ngày nào;
vẫn bồi hồi xúc động khi nhìn hình ảnh cổng trường xưa, khi gặp lại
bạn bè của một thời son trẻ. Hạnh phúc hơn khi biết nhiều học sinh
Kiến Tường nay đã trưởng thành và thành đạt.
Thầy Nguyễn Văn Hòa và phu nhân, cô Nguyễn Thị Ngọc Thủy tại
Vinpearl Resort (Nha Trang).
Xin gửi mấy câu thơ tặng các anh chị đồng nghiệp và các em học sinh
thân thương:
Dạy học
Vương vương phấn trắng lòng tay,
Duyên kia Nghiệp nọ thân này thoát đâu!
Vô ưu trong tiếng kinh cầu
Vô ưu trong bước em mau đến trường,
Tôi từ muôn dặm khói sương
Đến đây góp chút dư hương cho đời
Rồi trong vạn nẻo xa xôi
Mong em nghiệp lớn,
Còn tôi...
Đưa đò!