hồi ức về nhau

 

                                                     

 

 

 

 

 

Tản mạn về Kiến Tường

 

Cuối năm học 1972-1973 khi về nhiệm sở Mộc Hóa, ba chúng tôi (Nguyễn Hữu Thành, Ngô Văn Rí, Hòa) thuê chỗ sân trượt patin, ở Ty Bưu điện, mới sửa chữa lại làm phòng trọ. Chúng tôi xem nhau như là 3 anh em trong một gia đình, vui lắm.

Trước sân có mảnh vườn hoa nhỏ, bên cạnh cây trứng cá, chúng tôi gọi là Vườn Thượng Uyển:

 

Sáng ngắm vườn Thượng Uyển

Đơn sơ cánh hoa dừa,

Nghiêng nghiêng màu hoa tím

(Bên sân trượt patin).

 

Buổi trưa không ngủ được

Nắng đổ lửa mái nhà

Leo lên cây trứng cá

Được giọt nắng lưa thưa.

 

Buổi chiều qua rất chậm

      Ăn cơm với muối mắm

Vậy mà cũng nghe ngon

Vì gia đình êm ấm.

 

Ta ở Ty Bưu điện

Không có người đưa thư,

Âm thầm như con kiến

Vẫn còn nhiều ước mơ!

 

Tôi và thầy Rí hay ngâm nga những bài thơ Đường vì có nhiều câu hay, ngôn ngữ súc tích, phù hợp với tâm trạng của mình: “Đản chu vi lạc phi ngô sự, tự thán không khuê mộng mị tần” (thả tâm hồn mơ mộng không phải là việc của tôi hay làm, nhưng khi đêm về cũng than thở sao phòng không của mình nhiều mộng mị).

 

Hôm nọ vào giờ chơi, khi cùng tôi đi dọc hành lang về văn phòng, từ xa nhìn người đẹp áo vàng, anh Nguyễn Hữu Thành buột miệng "ôi đẹp và dễ thương như một thiên thần", thì tôi biết anh ấy đã bị "sét đánh"!

 

Áo tím ngày xưa - áo tím ngày nay.

 

Còn tôi khi ngắm tà áo tím, tự nhiên mình cũng trở thành thi sĩ:

 

       Bằng lăng hé nụ giữa rừng,

Thương ai để lại nhớ nhung trên cành,

     Gió mang nắng lụa mong manh

Người mang hoa tím đã thành chiêm bao!

 

Sau khi hết chiêm bao, người mang hoa tím đã vào đời thật của tôi.

 

Tôi yêu bà xã vì bà ấy hiền và dễ thương (đến bây giờ cũng vẫn vậy) không phải vì  là ‘tứ đại mỹ nhân’ - nghe sao dữ dội quá!

 

Không có bí mật nào sau 35 năm mới công bố như anh Thành đã he hé, ngoài những điều tản mạn tôi vừa ghi chép lại. Cũng không có ‘chiêu’  nào mà thầy cô giữ bí mật không truyền lại cho học trò. Chúng tôi đến với nhau, đến với học trò bằng tất cả tấm lòng. Đó là châm ngôn của người làm thầy giáo. Chúng tôi yêu Mộc Hóa, gắn bó với Mộc Hóa như em Dương Tấn Lương yêu phở, nấu phở có thêm tí bột ngọt, thêm tí ớt cho tăng hương vị, vì bản thân phở Việt Nam tự nó đã ngon rồi!

 

Đơn giản như vậy!

           

 

NGUYỄN VĂN HÒA

(TP.HCM, 10-5-2010)

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage