|
Chuyện một môn đồ THKT
Mấy ngày qua dồn hết
sức lực vào học vi tính, viết đựơc mail cho thầy Đỗ Ngọc Trang, đó
là những lá thư đầu tiên qua lại với nhau. Rồi "Đỗ sư phụ" dạy không
viết thư riêng nữa mà "phải" viết lên trang web THKT cho mọi ngườ
cùng đọc và chia sẻ "phải" biết sử dụng máy tính, "phải" biết lên và
gặp nhau trên mạng. Nghe lời "sư phụ", hôm nay "đệ tử" ráng "bò" lên
mạng theo chỉ dẫn của cố tri Ngọc Bách, coi liệu có kết quả không!
Thôi thì tới đâu hay tới đó, người ta lên máy 10 ngón, còn tôi thì
chấp chỉ cần một ngón mà thôi.
Trước hết xin kính chào quý Thầy Cô THKT dù "đệ tử" có thọ giáo hay
không và các bạn gần xa học trên hoăc dưới lớp. Đây là lần đầu được
gặp quý vị từ khi có THKT tới nay.
Sau đây tôi xin mạo muội viết một bài để ra mắt trong trang web này.
Nguyễn Văn Mầu gặp lại cô Hoàng
Thị Cẩm Thạch trong ngày họp mặt THKT Tết Nhâm Thìn 4-2-2012.
Số là khoảng năm 67-68
của thế kỷ trước có một thiếu niên khoảng 13-14 tuổi, đầu khét nắng
chân dính bùn lò dò từ một làng quê hẻo lánh bỡ ngỡ bước vào cánh
cổng THKT để được các thầy rèn luỵên nên người. Vào thời buổi ấy quê
hương còn loạn lạc lầm than, nhưng thầy không sợ khói lửa can qua,
bám lấy cái tỉnh nghèo nàn nơi tuyến đầu lửa đạn, quyết tâm dạy dỗ
đàn trò nhỏ nên người, "ôi cao quí biết bao". Thầy ra sức dạy, trò
cố gắng học. Biết được sự lợi hại của việc học đối với mình như thế
nào, chàng thiếu niên ấy cố cong dùi mài kinh sử mong sau làm rạng
danh nơi sinh ra mình. Chàng đã học được nhiều điều, biết được nhiều
chuyện đông tây -kim cổ, hiểu được những điều hay lẽ thiệt, nói
chung là học được rất nhiều dưới mái trường THKT. Chàng ta chia thầy
ra hai nhóm, một bên VĂN, một bên VÕ vì chàng ta thấy trong trường
các thầy có ý như vậy, thầy nào cũng muốn trò giỏi môn mình nhiều
hơn nên trong trường thường có cuộc tranh giành đệ tử, ai cũng quyết
tâm truyền đạt hết "bí kiếp võ công" để môn [phái] mình nổi tiếng,
giỏi trò cũng thơm thầy, vì vậy các trò được hưởng lợi nhiều nhất.
Các thầy thường để ý đến hai thành phần trong lớp, thứ nhất là trò
giỏi, thứ hai là trò dở để tìm cách truyền thụ "bí kiếp". Còn chàng
ta không giỏi cũng không dở, môn nào cũng học được nên sư phụ nào
cũng khoái, truyền thụ hết tuyệt học của mình, vô hình chung chàng
học được tuyệt kỹ lúc nao không hay. Cứ thế ngày tháng trôi qua,
chàng nổi trội trong đám môn đồ. Các thầy đều nhận xét sau này ra
trường "nó" chưa chắc thua ai. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chàng
ta thành một thanh niên khá hoàn hảo, có thể nói là văn võ song toàn
đợi ngày đem "sở tồn làm sở dụng, vỗ yên bá tánh, dẹp nỗi can qua".
Nhưng rồi giang hồ yên sóng gió; những chứng nhận công phu tuyệt học
tu luyện bấy lâu đã lỗi thời, không còn chỗ để dụng. Chàng ta buồn
quá đem chôn chặt hết tận đáy lòng chỉ để lại cái tâm bên ngoài mà
sống tạm trên đời, hy vọng ngày nào đó được đem ra mà thi thố.
Bài đến đây tạm dừng xin quí thầy và các bạn "phê" để sau viết hay
hơn. (E-mail của tôi:
[email protected]
Cám ơn, kính chào tạm
biệt.
Học trò THKT
NGUYỄN VĂN MẦU
(Mộc Hóa 1-3-2012)
|
|