|
|
THƯ GỬI HỌC TRÒ CŨ:
Nghề dạy học của cô ở
xứ người
|
Melbourne 9-2-2012
Các em thân mến,
Cô
rất ngạc nhiên và mừng rỡ khi nhận được
liên tiếp nhiều email gửi hình buổi họp
mặt ở Núi Đất gửi cho cô. Xem xong, cô
có cảm tưởng như mình cũng đang hiện
diện trong đó vậy.
Thời gian các em họp
mặt là lúc cô đang làm việc tất bật,
trường học khai giảng năm học mới, cô
phải đến trường lúc 12g30 (8g30 ở VN),
tổ chức ở hội trường, kê ghế cho phụ
huynh đến tham dự, xếp đặt chỗ đứng cho
học sinh theo cấp lớp. Đúng 1g30, lễ
khai giảng bắt đầu, sau lời chào mừng
của hiệu trưởng, các em học sinh theo
các thầy, cô giáo về phòng học của mình.
Phụ huynh vẫn còn ở lại hội trường để
họp với ban giám hiệu về điều lệ nhà
trường, giúp đỡ con em trong việc học
tập.
Một lớp học của cô
Kim Lan ở Úc.
Năm nay, cô phải dạy lớp 4 do 2 lớp
3 gộp lại (vì thiếu phòng) sĩ số lên đến
30 em học sinh, nhưng hôm đó, có hội chợ
Tết do cộng đồng Nguời Việt tổ chức, nên
chỉ có 15 em hiện diện, ngày mai, các em
đi học bình thường chắc khá mệt! Lý
tưởng của lớp học bên này chỉ khoảng 15
em thôi, lúc đấy, giáo viên mới có đủ
thời giờ dành cho từng học sinh, tiêu
chuẩn dạy bên này là học sinh được rèn
luyện 4 kỹ năng: nghe, nói, đọc, viết và
phát triển cá nhân, các em tham gia hoạt
động trong lớp. Chương trình học chỉ có
32 tuần/năm, mỗi buổi học chiều thứ Bảy
từ 1g30 đến 4g30 (ra chơi 15 phút). Vì
vậy dạy lớp đông, giáo viên rất khó chu
toàn lo cho từng học sinh được. Nhưng số
cô may mắn, từ ngày đi dạy học đến nay,
cô được gặp hầu hết các em học sinh
ngoan ngoãn, vâng lời.
|
|
|
Gia đình cô Hà Thị Kim Lan dịp Tết
Nhâm Thìn 2012 ở Melbourne. Cô ngời bìa
phải. Thầy Hoàng Minh Hùng (thứ 2 từ
trái qua).
|
Melbourne 10-2-2012
Các em thân mến,
Dạy học là một đam mê
của đời cô. Sang Úc năm
1990, hai bàn tay trắng,
mọi việc khởi đầu bằng
con số 0. Cô cũng muốn
tiếp tục nghề dạy học
của mình lắm chứ! Bộ
Giáo dục Úc cho cô hai
năm để học về Education
ở Đại học LaTrobe, nhưng
vì trường quá xa, cách
Melbourne 250km, cô
không thể bỏ con cái ở
nhà để đi học xa như
thế; vả lại cần kiếm
tiền để nuôi các em ăn
học, nên cô đã từ chối 2
lần offer. Sau thời gian
học Anh văn, học
Childcare, làm việc
trong các hãng xưởng
may, nhà hàng... cô đã
apply công việc chăm sóc
người cao niên và người
khuyết tật (một việc mà
cô chưa bao giờ biết
đến, chỉ với kinh nghiệm
chăm sóc bố mẹ già của
cô!). Ai ngờ, sau khi
phỏng vấn, cô được nhận
vào làm việc. Ông
Charles, thầy dạy Anh
văn của cô, đã giúp cô
điền đơn xin học khóa
huấn luyện về ngành nghề
này. Ban ngày đi làm
(sau 3 ngày đi theo 1
nhân viên có kinh nghiệm
trong nghề lâu năm, cô
đã tự đảm đương công
việc của mình) rồi ban
tối đi học. Sau khóa
huấn luyện, cô đã trở
thành nhân viên người
Việt của Dịch vụ chăm
sóc người cao niên của
Hội đồng thành phố
Melbourne từ năm 1997
đến nay. Cô cũng rất
thích công việc này lắm,
dành nhiều tình cảm cho
các khách hàng, các ông,
bà già đủ mọi màu da,
quốc tịch, ngôn ngữ
(nhiều khi chỉ nói bằng
tay, hay bằng nụ cười,
cử chỉ ..) họ rất thương
cô, chỉ muốn cô đến chăm
sóc cho họ. Ngược lại cô
cũng tốn nhiều nước mắt,
đau buồn khi tiễn đưa họ
về bên kia thế giới! Với
những đứa bé khuyết tật,
cô chăm sóc, đưa đón
chúng đến trường đặc
biệt. Một thời gian dài,
đón đưa các ông, bà cụ
đi chợ, họ đi không
vững, cô phải làm 1 cây
gậy đặc biệt cho họ; khi
họ mua sắm xong, cô xách
túi hàng đã mua, đưa họ
về tận nhà, cất hàng hóa
đã mua vào tủ rồi mới từ
giã. Bàn tay của cô đã
nắm tay của bao nhiêu
người nay không còn trên
cõi đời này nữa.
Cô Kim Lan (áo dài
màu cam) và các đồng
nghiệp ở trường Trương
Vĩnh Ký.
[Xin
click lên ảnh để mở ảnh
lớn hơn]
Năm 1999, cô nhận lời đi
dạy tiếng Việt cuối tuần
cho trường do một chị
bạn của cô Thịnh mới mở.
Trường này rất xa nhà
cô, đi về khoảng 80km.
Những tưởng dạy vài năm
cho trường chị ấy ổn
định rồi cô rút lui,
nhưng ai ngờ,cô vẫn tiếp
tục cho đến ngày hôm
nay, phần vì chị hiệu
trưởng và các bạn đồng
nghiệp, phụ huynh học
sinh rất thương quý cô,
phần vì các em học sinh
rất ngoan ngoãn, lễ
phép, chăm học. Năm
ngoái, cô bị đau vai,
tay trái, những tưởng
phải nghỉ làm, nghỉ dạy,
mọi người buồn lắm và
cầu chúc cho cô khỏi để
trở lại trường. Bây giờ,
tay cô đã tạm ổn, nhưng
vẫn còn những cơn tê như
có điện chạy trong đó,
cô vẫn đang chữa trị.
Năm 2000, cô lại nhận
dạy ở 1 trường khác vào
ngày thứ Bảy (như trong
thư trước cô đã viết).
Trường này nằm ở 1 hướng
khác cách Melbourne
30km, và vẫn tiếp tục
cho đến ngày hôm nay.
Như vậy, dạy học ở đây,
với cô chỉ là nghề tay
trái, một sở thích của
cô (tiền lương dạy học
thật khiêm tốn). Nhưng
đối với cô, nó cũng quan
trọng như công việc
chính thường ngày của cô
vậy. Cô chỉ cầu mong
Trời Phật cho cô có sức
khỏe, trí óc minh mẫn để
theo đuổi lâu dài nỗi
đam mê của mình, không
biết có tham lam quá
không?
|
|
|
Cô HÀ THỊ KIM LAN
(Melbourne, Úc 11-2-2012)
|
|
|
Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage |
|