thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

 

Chuyện cái visa

 

 

* Tiểu phẩm

 

Như chúng ta biết visa (thông hành) là giấy chấp thuận cho công dân nước khác được vào một nước nào đó. Muốn xin được visa đôi lúc cũng nhiêu khê, trầy vi tróc vảy. Visa có nhiều loại: du lịch, du học, kết hôn…Tuy nhiên, có một loại visa không cần đơn từ gì ráo, dễ ợt mà ít người muốn xin, đó là visa đoàn tụ ông bà cõi dưới. Cuối tuần, tui xin kể chuyện vui để các bạn relax sau một tuần mệt mỏi với cuộc sống.

 

Có một ông chồng tuổi độ bốn, năm bó gì đó. Chàng cưới vợ được mươi năm, bỗng trở bịnh ngặt nghèo. Từ một thanh niên phương phi vạm vỡ, nay chỉ còn da bọc xương;vào cửa, cái đầu vào trước cái mông ba chục sé-cần (second, giây). Đi khám bệnh khắp nơi, để bác sĩ coi (người đời thường gọi là đi coi bác sĩ). Đến đâu, bác sĩ cũng lắc đầu (kể cả BS phòng mạch tình thương THKT). Có nơi còn dặn dò “thôi thì thỏa mãn yêu cầu của đương sự: cứ ăn uống thỏa thuê vì hắn còn máu đâu mà sợ bị cholesterol, tim thì đập cho có chừng, thì sợ gì cao huyêt áp?”

 

 

Một hôm, thấy cuộc đời như bài văn phải có dấu on-bon-phi-nan. Hắn phều phào gọi vợ đến bên giường, đọc bài thuyết trình cuối khóa. Bà vợ nức nở khóc, chậm ướt bốn cái khăn lông, nếu trời ui ui khăn không kịp khô để sử dụng. Bên giường bệnh, bà vợ đau đớn tột cùng: ngày nào mới cưới, chàng vai u thịt bắp, ngày làm lụng vất vả, tối mài kiếm dưới trăng. Giờ thì nhúc nhích xương khua lổn cổn, đời buồn như tàn thu, chim gục đầu ủ rũ.

 

- Thưa phu quân, chàng gọi thiếp chắc có chi sai bảo? Nàng nói như khóc.

 

Ông chồng phều phào trăn trối:

- Nàng ở với ta: ấm lạnh đã từng, nghèo khổ sớt chia. Nay ta đã có visa, ắt là nay mai cất bước theo ông bà, ông vải. Ta có mấy điều muốn nói… Ta sắp phải đi xa mà không qua cảng hàng không Nội Bài, Tân Sơn Nhất, vàng bạc, đô-la chẳng cần quy đổi, chỉ cần ra tiệm hàng xén mua vàng mã thiếu gì… Ta đi chuyến này không bằng visa du lịch, nên nàng cũng đừng trông ta hồi hương cố quận… Chẳng qua một chuyến như Kinh Kha sang sông Dịch… Đừng nói “see you later”, rủi ta có trở về, ắt nàng chết giấc!

 

Bà vợ vỗ đầu khóc ngất, ngặt mình như tuồng cải lương Tô Ánh Nguyệt…

 

Ông chồng yếu ớt tiếp:

- Thôi nín đi em, lệ đẫm vai rồi, buồn thương nữa chi…Đời người sinh bệnh lão tử là chuyện thường tình. Vở cải lương có hay thì cũng phải hạ màn, phim có gay cấn thế nào cuối cùng khan giả cũng phải đứng lên trả ghế. Vậy thì, ta còn mấy cái sổ tiết kiệm nhà băng, vàng thì dưới chưn giường cũng độ trăm cây, vila cũng độ chừng năm, ba cái… cũng tạm đủ cho nàng khuây khỏa, hưởng nhàn… Duy, ta có điều trăn trở, bức rứt chẳng an…

 

- Xin chàng cứ nói…, - nàng nức nở

 

- Ta thấy thằng Hai ở cạnh nhà, tuổi cũng chạng chạng như ta… Hay là nàng “gàu” hắn mà tái giá, bước thêm vài ba bước nữa, đi chăng?

 

- Ô hay, chàng nói điều chi…

 

- Nàng đừng ngắt lời ta…bởi ta thấy nàng cũng chẳng tệ… vòng một, vòng ba nếu đi tút lại vài nơi, chẳng hoa hậu cũng được hoa khôi, chỗ nào tiêu điều thì mình nâng cấp: bánh xe xẹp thì mình bơm vá, bánh nhão thì mình thêm bột, nắn lại cho tròn…đời này thiệt giả khó lường, chẳng ai buồn đồ gin, đồ tun-âp (origin, tune up: nguyên gốc, tân trang)…Người xưa nói “xuân bât tái lai” (tuổi xuân không trở lại), ta e rằng đã xưa như Trái đất: đời nay muốn xuân sắc bao lần chẳng được. Thôi thì nghe lời ta, gả hắn cho rồi…

 

- Nghe chàng nói, thiệt là thuận ngôn, nghịch nhĩ. Thằng Hai kế bên này xưa nay là kẻ tử thù của chàng. Sao nay chàng lại “sanh” thiếp cho hắn như “sanh” bầu cua cá cọp. Chàng với hắn tuy là cận lân, nhưng một bước chẳng gần, gặp mặt đã nổi sân, chưa nói nên lời đã sinh thù hận…hơn nữa, trong bốn tướng tệ: nhứt lé, nhì lùn, tam hô, tứ sún… hắn đều có đủ, thì hà cớ chi thiếp phải ưng lòng cùng hắn?

 

- Đúng vậy, nàng tinh mắt như kính ngắm đêm. Ta nào ưa gì nó. Măt hắn nhìn nàng là mắt gian, lời nói với nàng là lời nói đểu…Gái có chồng như khu quân sự có treo biển cấm… dòm. Sao lại là không hiểu? Ta thù hắn tận xương…

 

Nghĩ cho cùng, ta sống với nàng hai mươi năm, sức cùng lực kiệt… Nàng quả là nội công thâm hậu hơn ta, nên ta phải xách visa ra đi là chuyện tất nhiên. Nghĩ mối thù canh cánh, ta chỉ có ước vọng sau cùng: Khi ta chết, nàng mau mau lấy hắn, cho hắn đứt chến tiêu dên cuộc đời cho rồi….

 

Nói xong, hắn cười khè khè rồi ngừng thở.


Nh.Seattle
(Seattle, Washington 9-3-2012)
 

 
 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage