Mãi mãi là nỗi nhớ...
* Tản mạn
Những ngày tháng bắt đầu cho
việc “dụ dỗ” các “vị trẻ em” đến để tập yêu tiếng nước tôi là khi
trường Việt ngữ được đặt tại trường Alliance Francaise (Canberra,
Úc). Mặc dù biết là rất khó khăn để tập cho các em bơi ngược dòng
ngôn ngữ vì tiếng Việt ở đây chỉ được dùng đến trong những sinh hoạt
hạn chế ở gia đình, nhưng vì tha thiết với tiếng Việt của mình nên
các thầy cô trường Việt ngữ đã cùng nhau chia sẻ trong những vai trò
của mình. Riêng tôi vì rất tha thiết với “các vị nhóc tì” nên đã
chọn lớp mẫu giáo để có thể “dụ dỗ” các em bằng “bánh kẹo” hoặc
những trò chơi… với ý nghĩ cứ làm sao “dụ” được các em tới trường
trước đã rồi sau đó sẽ tìm cách truyền đạt những kiến thức về tiếng
Việt… Điều này có thể không hài lòng một số quý vị phụ huynh… nhưng
đành phải xin lỗi thôi.
Do hoàn cảnh kinh tế lúc đó
còn dựa vào sự quan tâm của mọi người nên mỗi sáng thứ bảy, tôi
thường đi xe buýt đến city rồi đi bộ trên con đường mòn từ Barry
Drive đến trường. Tôi đã thực sự cảm nhận được sự hiện diện của mỗi
mùa xuân, hạ, thu, đông như thế nào qua sự đổi màu của lá cây hoặc
khi cây chỉ còn trơ những cành khô.
Trước đây khi còn ở một nơi
chỉ có mưa nắng hai mùa thì những cảm nhận này chỉ được vay mượn qua
thi ca cho có vẻ mơ mộng một tí để điểm tô cho lứa tuổi biết buồn
thôi. Hết quãng đường dài hơn một cây số cũng đủ để ngắm cảnh thiên
nhiên, nghe chim hót và được nghe thành phố thở trong một buổi sáng
yên tĩnh cuối tuần … để rồi khi bước vào lớp là bận rộn với việc sắp
xếp bàn ghế cho học sinh trước khi bắt đầu một buổi học.
Lớp tôi dạy, một lớp mẫu
giáo thật ngộ nghĩnh với đủ lứa tuổi vì đa số phụ huynh đều nghĩ khi
học tiếng Việt là phải bắt đầu từ lớp mẫu giáo… Do học sinh có nhiều
trình độ khác nhau nên việc giảng dạy cũng khá phức tạp và vất vả
với việc sắp xếp cho em nào cũng có việc làm. Tuy nhiên bên cạnh
những vất vả này, tôi rất vui vì luôn luôn được các em nhớ tên vì
tôi là cô giáo đầu tiên vỡ lòng tiếng Việt cho các em, do đó mỗi năm
tôi đều nài nỉ xin được dạy lớp mẫu giáo!
Nếu học sinh nào biết hát
bài “Con bướm vàng” là chắc chắn đã học qua lớp của cô Mai… Tôi vẫn
nhớ một chuyện vui, trong việc gợi nhớ cho học sinh về những dấu đã
học, có một lần khi hỏi một em về dấu ngã, thấy em ngập ngừng nên
tôi đã nhắc em bằng điệu bộ ngã xuống. Thấy vậy, em mừng quá và trả
lời: “Thưa cô, đó là dấu “té”!” Câu trả lời của em – mà gia đình có
lẽ là người miền Nam – đã làm cho cô giáo phải “ngã thật sự” vì sự
bất ngờ xảy ra do sự khác biệt về ngôn ngữ của từng miền Việt Nam.
Cô Phương Mai (giữa) và
thây Phạm Doanh Môn (thứ hai từ trái) cùng một số thầy cô của trường
Việt ngữ Canberra. Cô từng dạy học ở đây, còn thầy Môn từng là hiệu
trưởng của trường.
Thêm một trường hợp khó quên
khác, trong lớp có một cậu bé thuộc thành phần quậy và luôn muốn
được các em khác chú ý bằng cách bày nhiều trò nghịch ngợm trong lớp
làm cho cô giáo bị thử thách hơi nhiều. Sau khi áp dụng một vài cách
như thưởng bánh kẹo, khen ngợi khi em ngồi yên,… mà vẫn không được,
tôi đành phải nói một cách hơi phản giáo dục với em: “Con à, nếu con
không thích học thì con có thể ở nhà không cần phải đến đây!”. Thật
không ngờ, em đã trả lời: “Không, con thích đi học lắm, con thích
đến đây mà!”. Tuy thất bại với sự thuyết phục của mình, nhưng cô
giáo khá nở mũi vì học sinh nói “thích đi học”.
Nếu Alliance Francaise có
con đường mòn thật nên thơ thì ở Merici (sau này trường dời về
Merici college) với những tàn cây nhiều lá dễ thương như những lá me
tỏa nhìều bóng mát vào những giờ ra chơi cũng thật khó quên …
Những ngày mới nghỉ dạy, mỗi
sáng thứ Bảy đi ngang qua Merici, tôi vẫn cảm thấy ngậm ngùi và sợ
phải nhìn thấy các em học sinh cũ vì nhìn thấy thì nhớ các em lắm!
Và… còn rất nhiều những gì
được trải qua với các thầy cô, phụ huynh và các em trong gần mười
năm dạy tại trường Việt ngữ Canberra này.
Mãi mãi là nỗi nhớ thôi quý
vị ạ!
Canberra đầu thu
17-3-2012
NGUYỄN THỊ PHƯƠNG MAI
***
Cô Phương Mai là phu nhân
của thầy Phạm Doanh Môn
|