Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

 

Một ngày về với bạn bè


Trong cuộc đời của mỗi con người, dù bạn là ai, đang sống trong một cộng đồng nào đó ở đâu và làm gì, chúng ta không thể phủ nhận và chối bỏ cái ngăn ký ức đầy ắp kỷ niệm, nó nằm ở một góc khuất sâu thẳm cùa lòng mình mà kỷ niệm của thời học trò của tuổi thơ đầu đời lại càng trân quý và khó quên. Cchỉ cần một gợi nhớ nào đó thôi thì kỷ niệm sẽ ùa về tuần tự như sự sống đang có, như hơi thở của chính mình.


Bởi lẽ đó trước đây 1 tháng, bạn tôi - Phạm Doanh Môn từ Úc điện về báo tin gia đình Môn sẽ về Việt Nam đón Tết. “Mình sẽ có mặt ở Sài Gòn ngày 11 tháng 1 năm 2011. Sẽ sắp xếp đưa bà xã và hai đứa con mình về Mộc Hóa họp mặt bạn bè, đi thăn từng nhà thân quen, thăm lại trường xưa, nơi chốn một thời Môn sống.”


Trong đầu tôi còn thong dong lắm. Tôi nghĩ Môn chỉ về hợp măt với chúng tôi vào thời gian cuối trước khi trở về Úc. Nhưng chi sau 3 ngày khi Môn có mặt tại Việt Nam, Môn lại báo tin cho tôi: "Nguyên ơi, mình và bà xã nhờ Nguyên mời bạn ngày chúa nhật 17-1 mình sẽ về họp mặt một ngày.”


Tôi thật sự xúc động vì bạn tôi đã gác lại tất cả các cuộc vui theo thông lệ của những kiều bào về nước thăm gia đình. Sáng chúa nhật ngày 17-1, Môn và gia đình đã có mặt tại nhà tôi lúc 8g20ph. Sau 40 năm gặp lại, bạn tôi đạo mạo hơn, lịch lãm hơn, với nụ cười rạng rỡ, dấu chỉ của ngưòi thành đạt và hạnh phúc. Kế đến là chị Mai - bà xã của Môn và 2 cháu. Lần đầu tiên gặp chị Mai, trong sự nhận thức của mình, tôi đã hiểu Môn vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời để có được ngày hôm nay nhờ bên cạnh có ngưòi phụ nữ này. Khuôn mặt phúc hậu của chị thật duyên dáng và trầm tính, nhưng sẵn sàng hòa nhập với nhóm bạn của chồng một cách tế nhị thật dễ thương.

 

Phạm Doanh Môn (bìa phải) và phu nhân.

 


Không biết từ bao giờ có lẽ nhờ sự sắp xếp chu đáo của Phước, Bách và Phong (Xẹp) thuộc nhóm Sài Gòn nên ngay từ khi gia đình của Môn về tới đã có mặt Dương Tấn Lương hướng dẫn đoàn dùng điểm tâm do Võ Lệ Thu chiêu đãi. Khi vào quán, chúng tôi còn gặp lại anh chị Ngỡi, thật là vui. Trông anh không khác lắm, mặc dù đã 40 năm xa cách. Vợ anh Ngỡi cũng thế, dễ thương và duyên dáng. Hôm nay THKT của mình đã có hai cô con dâu tìm về, thật là hạnh phúc. Nhóm bạn trai gồm Trần Hữu Đức, Kiệm, Lập, Luận, Minh, Ngoán, Trần Văn Hai (lớp trưỏng ), Quốc Hùng, Ân đã bày tiệc nhậu từ lúc 7 giờ sáng. Trần Hữu Đức từ lúc 5 giờ sáng đã từ Tân An vào Mộc Hóa trước để đợi Môn.


Vào quán ăn thì thầy Trần Văn Thới bệ vệ bước vào mặc chiếc áo màu xanh THKT thật là đẹp, trông thầy trẻ ra.lạ. Vào quán, chúng tôi như một bầy ong, vì có các bạn hôm 26-6 vừa rồi không về họp mặt đuọc như Lê Thị Ry, anh Ngỡi làm vang động cả một góc quán. Môn có vẻ nôn nóng vì muốn vào thăm trưòng trước tiên, nên mọi người kéo nhau ra xe. Thầy Thới và Lương đi honda dẫn đưòng, đi qua con đưòng trước Ty Công chánh ngày xưa - con đưòng đẹp nhất của thời THKT mà tôi đặt cho một cái tên (đường Tình yêu) đến trưòng Thánh Gioan xưa (bây giờ là trưòng mẫu giáo Hướng Dương do cô hiệu trưỡng trẻ tài năng tạo nên một mô hình xanh, đẹp mà khi đến đây, mọi người phải dừng lại, chiêm ngưỡng những dòng chảy của hoa tigon, hòa quyện với hoa cát tường trong một không gian tươi mát... Xe đến nhà thờ, bên cạnh trường cũ. Tôi nhớ ngày xưa chị Ngọc Thủy (“thím giáo” của “dượng giáo” Nguyễn Văn Hòa) ngày hai buổi đi học, sau đi dạy vẫn quá giang con đưòng nhà thờ để đến trường chắc bây giờ chị vẫn còn nhớ từng khúc quanh mà chị đã đi qua phải không chị?
Môn ngỡ ngàng vì tất cả đều thay đổi, khang trang hơn. Chúng tôi lại có dip xuống xe nô đùa, kiếm tìm dấu về kỷ niệm xưa. Những chiếc máy ảnh thi nhau bấm, chụp những gốc cây cổ thụ mong ghi lại một ít kỷ niệm dù đã không còn, mà ngưòi xưa vẫn nhớ quanh đây. Chúng tôi theo sự hưóng dẫn cùa thầy Thới và Lương lại vòng lên Núi Đất. Môn nhìn hai bên, thay đổi nhiều, đã hơn 40 năm rồi. Khoảng thời gian quá dài để phải sửa sang, trùng tu lại. Môn và anh Ngỡi nói là bây giờ sạch đẹp, không còn những con đưòng đất ngày xưa bụi mịt mù.


Vào Núi Đất, Môn đi thật nhanh chạy ùa qua cây cầu gỗ ngày xưa bây giờ đổi thành cầu đúc, sơn màu trắng nổi bật. Bọn mình la to: “Môn ơi! chạy vào nhanh để xóa tên ngưòi mà ngày xưa Môn khắc thề hẹn phải không?” Thế là chúng tôi có dịp cùng nhau nô đùa, sống lại cái thời thiếu niên, thiếu nữ, mỗi đứa tìm kiếm những dấu vết kỷ niệm của mình. Giờ đã mất đi cây liễu hồi xưa ở cuối cầu, mất đi cây cầu gỗ nhỏ nối liền hàng dưong qua nhà thủy tạ, mất đi 3 bức tượng ngày xưa trên 3 chóp núi từng là chứng nhân cho những lời hứa hẹn thủy chung. Môn nắm tay bà xã đi vòng quanh núi, kể chuyện ngày xưa. Chúng tôi lại chup hình lần trở về sau 40 năm biền biệt. Sau những trận đùa nghịch phá nhau, chúng tôi vào quán nước. Môn lặng lẽ như thu lai hình ảnh này, chỉ còn nơi đây còn giữ lại nét cũ ngày nào.

 

Ảnh chụp trong khuôn viên trương trung học cơ sở Thị trấn Mộc Hóa, nơi trước đây là trường THKT. Trần Văn Ngỡi, Huỳnh Thị Tuyết, Đặng Thị Lệ Dung, Võ Lệ Thu, Trần Thị Thanh Nguyên, Lê Thị Ry, Doanh Môn.


11g30, chúng tôi lại lên xe về quán Nga Hui để dùng cơm trưa do gia đình tôi chiêu đãi. Ở đây đưọc bày dàn karaoke để các bạn cùng hát cho nhau nghe. Cho đến lúc này thì nhóm bạn trai thôi nhậu nhà Hữu Đức kéo nhau vào. Ăn uống, trò chuyện, bộc bạch những gì ngày xưa không dám nói. Chúng tôi quên hết hiện tại, tạm ném xuống dòng nước nhà thủy tạ những bổn phận đang là ông, là bà ,là mẹ; xếp lại thời gian tất bật của những ngày cuối năm đễ đuợc sống với nhau dù chỉ một ngày ngắn ngủi... Giọng hát vẫn ngọt ngào của Đặng Thị Lệ Dung... Tuổi nào như lá vàng úa chiều nay... như lá vàng úa chiều nay.... lá vàng úa chiều nay.... Các bạn ơi! Mỗi ngày trôi qua, thời gian âm thầm là bài toán trừ đang trừ dần trên cuộc sống của mỗi chúng ta, hãy trở về, hãy tìm nhau, cùng trải lòng nhắc nhau từng kỷ niệm, cùng cám ơn quý Thầy Cô như những ngưòi cha, ngưòi mẹ đã một thời rèn luyện nhân cách cho chúng ta, truyền đạt kiến thức, dù ít, nhiều chúng ta cũng lĩnh hội nơi các ngài một chất xám làm hành trang dài cho 40 năm qua, chúng ta đang là nhưng chiếc lá vàng úa rồi đây!


Cám ơn quý thầy Xuân Sơn, thầy Thới, các em Lương, Nguyễn Thanh Liêm, Phạm Văn Định, Huỳnh Ngọc Phát,… dù rất bận trong những ngày cuối năm đã vì tình thưong, vì mái nhà THKT đã bỏ thời gian đến với lớp của Doanh Môn, xin chân thành cám ơn. Riêng thầy Võ Xưan Sơn, một lần nữa con xin thay mặt lớp cám ơn thầy, dù tuổi tác đã cao, thầy vẫn thương lớp chúng con để về cùng có mặt, chúng con chân thành cám ơn thầy. Xin kính chúc thầy thật nhiều sức khỏe.


Cám ơn gia đình bạn tôi Môn - Mai vì tình bạn đã gác lại mọi dự tính vui chơi, để chọn tìm thăm bạn bè dù vất vả, ngồi suốt cả một ngày nóng bức. Chúc gia đình bạn trong cái tráp hành trang trở về Úc lần này, hai bạn tìm thấy thật nhiều niềm vui và hạnh phúc nhiều hơn. Chị Mai có hứa sẽ viết thư về thưòng hơn. Trông nhiều nghe chị!


Cám ơn các bạn lớp tôi dù xa xôi vẫn hưởng ứng lời mời, qua trung gian chuyển tải của tôi, Dung, Ry, Tuyết, Hữu Đức, Ẩn, huynh trưởng Trần Văn Hai, bạn Hồ Minh, em Quyến dù sức khỏe không cho phép, Võ Lệ Thu và vợ chồng Thủy – Sử em tôi đã hỗ trợ cho tôi để cuộc họp mặt vừa rồi tốt đẹp như lòng tôi mong ước. Tôi xin chân thành cám ơn tất cả.

TRẦN THỊ THANH NGUYÊN

(Mộc Hóa 18-1-2011)

 

Ảnh: DƯƠNG TẤN LƯƠNG

 

 
 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage