Tôi đã gặp… và tôi đã thấy…
Nhật ký những ngày
hội ngộ, gặp gỡ thầy cô, bè bạn THKT trong dịp về Việt Nam Tết Tân
Mão 2011.
Lời thưa:
Vâng, đúng như lời
thầy Nguyễn Văn Hòa nói: Mùa tết năm nay, tôi là người vui nhất, vì
chuyến về VN vừa qua, ngoài việc gặp được bà con họ hàng, tôi còn có
thời gian đi du lịch và gặp gỡ thầy, cô, bạn bè khắp nơi …
Trong niềm vui đó,
xin được lược ghi ít dòng về những lần hội ngộ gặp gỡ đó.
Tối thứ Năm
13-1-2011
Gia đình tôi về tới
Saigon tối thứ Năm 13-1-2011.
Trải qua hơn 9 giờ
bay trên hai đoạn đường từ Sydney – Singapore va Singapore – Saigon
và trước đó, ngày 12-1, chúng tôi phải đi xe buýt từ Canberra lên
Sydney và ngủ tại khách sạn đêm đó cho kịp chuyến bay sáng hôm sau,
do đó khi về tới Saigon cũng khá mệt - nhất là nhà tôi và cháu gái.
Tuy vậy, tối thứ
Năm, tôi đã điện thoại nói chuyện với hai em Phạm Hồng Phước và Trần
Ngọc Bách. Hai em rất mừng khi biết gia đình tôi đã về tới VN bình
yên và đã mời tôi dùng cà phê sau đó tại một quán nhỏ trên đường
Trần Quốc Thảo, gần nơi gia đình tôi tạm trú.
Từ trái qua: Thầy Phạm Doanh
Môn, Trần Ngọc Bách, Phạm Hồng Phước
Hơn 37 năm, kể từ
ngày tôi rời Kiến Tường, nay được gặp lại hai em nên chúng tôi mừng
rỡ vô cùng. Chúng tôi đã không ngại ngùng ôm chầm lấy nhau trước sự
ngỡ ngàng của cô tiếp viên quán. Một chút cay cay trong mắt tôi khi
gặp lại các em!
Hai em đã thay mặt
gia đình THKT gửi tặng tôi những món quà gồm áo, tấm plaque, huy
hiệu THKT. Dù thời gian gặp nhau không nhiều, nhưng chúng tôi cũng
đã nhắc lại nhiều kỷ niệm thời sống ở Kiến Tường.
Còn quá nhiều
chuyện để hàn huyên với nhau sau ngần ấy năm chia cách. Nhưng hai em
ái ngại vì tôi vừa trải qua một cuộc hành trình dài và cũng bởi lúc
đó đã hơn nửa khuya theo giờ Úc. Hơn nữa sáng sớm mai, gia đình
chúng tôi phải về Ngọc Lâm (Đồng Nai) thăm thân nhân. Vì thế, chúng
tôi phải bịn rịn chia tay về sớm.
Tối thứ Bảy
15-1-2011: Cà phê nhớ nhau
Buổi chiều 14-1,
khi đang ở nhà anh tôi ngoài Ngọc Lâm (Đồng Nai), mở THKT và được
biết mọi người đã biết gia đình tôi đang ở VN. Tôi đọc được lời
trách nhẹ nhàng, vui vui của thầy Nguyễn Văn Hòa. Một chút nghĩ ngợi
nhưng mong thầy Hòa hiểu cho vì tối qua, thời gian quá ít nên tôi
chỉ dám nhận lời đi uống cà phê với hai em Phước và Bách thôi!
Và tối hôm đó, Bách
gọi điên thoại đề nghị để các em tổ chức một buổi gặp gỡ quý thầy
cô, bè bạn … vào tối mai khi gia đình chúng tôi trở về Saigon. Tôi
mừng rỡ nhận lời ngay mặc dù biết rất mệt vì theo dự tính thì sáng
sớm Chúa nhật 16-1, gia đình tôi sẽ đi Mộc Hóa.
Chúng tôi trở về
Saigon 6g chiều thứ Bảy 15-1. Sau khi tham dự thánh lễ tại nhà thờ
Chúa Cứu Thế, tôi và nhà tôi đã đến điểm hẹn – quán cà phê Ân Nam –
một quán lịch sự và sang trọng ở góc đường Trương Định và Võ Thị
Sáu. Khi taxi vừa ngừng, đã thấy hai em Bách và Nguyễn Thanh Phong
(Xẹp) đứng đợi để đưa chúng tôi lên gặp thầy cô. bạn bè đang chờ ở
đó. Tối nay, giờ chót vì bận việc nên Phước không tới được. Chúng
tôi đã được hội ngộ, chuyện trò với quý thầy cô Bùi Trung Tính,
Nguyễn Văn Hòa, cô Nguyễn Thị Ngọc Thủy, bạn Trần Văn Ngỡi và hai em
Bách, Phong. Sau đó, em gái tôi là Phạm Thị Huệ còn dắt hai cháu
ngoại tới họp mặt nữa.
Từ phải qua. Hàng ngồi: thầy Bùi Trung Tính,
bạn Trần Văn Ngỡi và hai cô cháu ngoại của bạn Phạm Thị Huệ (em gái
thầy Môn). Hàng đứng: bạn Trần Ngọc Bách, thầy Nguyễn Văn Hòa, thầy
Phạm Doanh Môn, phu nhân thầy Môn, bạn Nguyễn Thanh Phong và bạn
Phạm Thị Huệ.
Thầy Hòa, cô Thủy
vẫn luôn là một cặp đẹp đôi của THKT. Nhà tôi đã có dịp chuyện trò
vui vẻ cùng cô Thủy, măc dù trước đó hai người chưa hề biết nhau.
Thầy Bùi Trung Tính dù đã bước qua tuổi “xưa nay hiếm” nhưng thầy
vẫn còn đẹp… lão và phong độ lắm. Bạn Trần Văn Ngỡi vẫn còn nét hao
gầy, pha chút nghiêm nghị như ngày xưa. Em Phong vẫn nhanh nhẹn, nói
cười như thời học sinh trung học với máy hình trên tay bấm liên tục,
thỉnh thoảng lại mở THKT trong iPhone cho tôi và nhà tôi xem nữa.
Vâng, đã hơn 37 năm nay tôi mới có dịp gặp lại. Riêng thầy Hòa và
tôi thi từ năm 1950 đến nay mới gặp nhau (hơn 60 năm rồi!!!).
9g30 tối, chúng tôi
phải xin phép về để chuẩn bị cho chuyến thăm trường xưa va bè bạn
tại Mộc Hóa vào sang sớm ngày mai.
Chúa nhật
16-1-2011: Về Mộc Hóa: Thăm trường xưa và gặp gỡ bè bạn.
Do đã chuẩn bị
trước và nhất là bạn Lê Thi Ry đã nhận lo giúp phần thuê xe nên gia
đình chúng tôi đã khởi hành đi Mộc Hóa ngay từ 6 giờ sáng. Cùng đi
trên chuyến xe này với gia đình chúng tôi còn có em Phạm Thị Huệ và
ba con của Huệ, Tạ Văn Chính (cháu gọi tôi bằng cậu, cựu học sinh
Trung học Bán công Mộc Hóa), các bạn Lê Thị Ry, Huỳnh Thị Tuyết (phu
nhân thầy Bùi Trung Tính), bạn Trần Văn Ngỡi và phu nhân. Thầy Ngô
Bảo Tòan dự định cùng về nhưng vào giờ chót bận không đi được.
Xe vừa ra ngoại ô
Saigon thì điện thoại di động của tôi reo liên tục. Thì ra, bạn Trần
Hữu Đức đã có mặt ở Mộc Hóa từ 5 giờ sang và đã cùng các bạn cùng
lớp, cùng khối lớp như Trần Văn Hai, Trương Văn Ấn, Hồ Minh, Võ Văn
Kiệm, Mai Thành Lập, Trần Văn Ngoán (mới ở Mỹ về), Võ Văn Luận, Võ
Quốc Hùng … ngồi nhậu tại nhà chị của Đức chờ tôi! Tôi vốn không
phải dân nhậu nên nghe Đức bày tiệc nhậu chờ sẵn thì ớn quá! Tôi rất
vui và cảm động trước tình cảm mà bạn bè dành cho mình! Rồi các bạn
khác như Trần Thị Thanh Nguyên, Võ Lệ Thu … cũng gọi nhiều lần hỏi
xem xe tới đâu, rồi mời ăn sang, ăn trưa… làm cho mọi người trên xe,
trong đó có gia đình tôi rộn ràng vui mừng và chỉ mong cho xe mau
đến nơi để gặp bạn bè.
Xe giảm dần tốc độ
khi vào thị trấn Mộc Hóa. Có nhiều thay đổi khiến tôi không còn nhận
ra. Bạn Ry phải chỉ cho tôi từng khu vực mà nay đã không còn dấu
tích của 37 năm trước nữa. Khu Cửa Đông, Ngã ba ty Bưu Điện, Khu Cá
Rô … và ngay cả những căn nhà, những con đường ngày xưa gia đình tôi
đã từng cư ngụ mà tôi cũng không nhận ra nữa!
Xe dừng lại trước
nhà Thanh Nguyên. Tôi đã thấy em Dương Tấn Lương chờ sẵn, chào hỏi
và hướng dẫn xe chúng tôi. Thanh Nguyên lên xe nhập với đoàn để đến
một quán bún bò, nơi đó Võ Lệ Thu đang chờ để chiêu đãi mọi ngưòi
chúng tôi ăn sáng. Tại đây, ngoài Lệ Thu, chúng tôi đã thấy thầy
Trần Văn Thới mỉm cười đứng chờ. Hôm nay, thầy Thới nổi bật với
chiếc áo xanh THKT.
Chúng tôi cười nói
vui vẻ. Sau khi dùng điểm tâm, theo sự hướng dẫn của em Lương, chúng
tôi đến thăm trường Phổ thông Cơ sở thị trấn Mộc Hóa mà khi xưa là
trường Trung học Công lập Kiến Tường, nơi tôi và các bạn đã từng
“mài đũng quần “ một số năm tại đó. Hôm nay là Chúa nhật, khu vực
trường thật yên tĩnh, cảnh vật vắng lặng … nhưng nhờ em Lương đã
liên lạc trước với thầy hiệu trưởng Nguyễn Thanh Bay nên chúng tôi
được phép tự nhiên đi lại trong khuôn viên trường. Nắng sáng nay
thật đẹp, trải từng vệt dài óng xuyên qua những hàng cây trong sân
trường.
Từ trái qua: Trần Văn Ngỡi, Huỳnh Thị Tuyết,
Đặng Thị Lệ Dung, Võ Lệ Thu, Trần Thị Thanh Nguyên, Lê Thị Ry, Doanh
Môn trong khuôn viên trường xưa.
Tôi chầm chậm bước,
loanh quanh tìm lại chốn cũ, bùi ngùi nhớ lại từng phòng, từng dãy
lớp học ngày xưa … Mắt tôi rưng rưng. Thanh Nguyên hỏi: “ Ủa sao
Doanh Môn buồn vậỷ” Tôi cười nhẹ: “Không, mình đang vui, rất vui và
rất sung sướng!”
Những phút sau đó,
tôi đã chắt chiu, nâng niu từng chút niềm vui, gặm nhấm từng giây
phút ngọt ngào. Tôi cười cười, nói nói huyên thuyên…Bạn bè nhìn tôi
thông cảm!
Trường cũ đã thay
đổi, không còn là những dãy phòng bất động nằm yên một chỗ nữa. Tôi
nghĩ trường cũ đã theo chân những cựu học sinh tản mát khắp phương
trời.
Mỗi góc phòng, mỗi
dãy bàn, những tấm bảng xanh đen, từng bậc tam cấp, từng miếng sân
xanh cỏ, những ly chè đậu, những điếu thuốc len lén chuyền tay nhau
vội vàng … của thời thanh xuân đã lần lượt hiện về. Giờ đây gặp lại
nhau với những vòng ôm, những bắt tay thật chặt chan chứa ân tình!
Chúng tôi rời
trường đến khu vực Núi Đất, một thắng cảnh do con người tự tạo. Nơi
đây, ngày xưa (và chắc cả ngày nay nữa) đã từng là nơi hò hẹn của
những cô cậu học trò mới lớn. Những thân cây đã phải nén đau khi bị
những cô cậu khắc tên trên đó.
Dạo quanh Núi Đất
và ngồi nhâm nhi ly cà phê để hồi tưởng lại những phút thư giãn ngày
xưa sau những giờ học mệt mỏi.
Chúng tôi trở lại
điểm hẹn chính, quán ăn sân vườn của anh chị Ba Hui - một cựu học
sinh THKT - Tại đây, các bạn tôi: Trần Hữu Đức, Hồ Minh, Trần Văn
Hai, Võ Văn Kiệm, Trương Văn Ấn, Mai Thành Lập, Trần Văn Ngoán, Võ
Quốc Hùng … sau khi ngà ngà say tại nhà của chị Trần Hữu Đức đã đến
đây gặp gia đình tôi để cùng dùng bữa trưa do bạn Thanh Nguyên khoản
đãi. Vừa thưởng thức những món ăn ngon, vừa chuyện trò thân tình.
Chúng tôi vẫn xưng hô “mày, tao” như hồi còn đi học, mặc dù nay đã
có nhiều người lên chức ông bà rồi! Nhập thêm vào nhóm co bạn Đặng
Thị Lệ Dung từ Mỹ Tho đến, rồi bạn Trương Thị Thái và một số cựu học
sinh khác như Nguyễn Thị Quyến (Hoàng Lệ Uyên), Huỳnh Ngọc Phát,
Phan Ngọc Lạc, Trần Thị Hên, Trần Văn Đẹp … Chụp hình, hát karoke.
Dương Tấn Lương thật vất vả chạy đi chạy lại như con thoi và chụp
hình lia lịa. Những câu nói của bạn bè: “Môn, mày nhớ ngày đó, lớp
mình..…không?” được lăp đi lăp lại nhiều lần. Vâng, thú thật, có
những điều tôi nhớ và có những điều tôi đã quên nay được các bạn gợi
lại. Cám ơn các bạn đã đưa tôi về vùng kỷ niệm đẹp thời học trò
THKT.
Sau khi ăn trưa,
gia đình tôi và em Huệ xin phép đi thăm mẹ của Thanh Nguyên, thăm
lại hai căn nhà trên đường Hai Bà Trưng, nơi gia đình tôi sinh sống
ngày trước. Nhân tiện cũng ghé thăm một số người quen. Tất cả đã
thay đổi nhiều. Nếu không có em Huệ hướng dẫn, chỉ lối thì tôi cũng
khó nhận ra.
Gia đình tôi trở
lại quán để chuẩn bị dùng bữa cơm chiều. Tôi đã gặp thêm các bạn
Kim Trọng Kỳ, Nguyễn Văn Phương từ Bắc Hòa ra. Em Phạm Văn Định
đang dự tiệc cưới ở tận Vĩnh Hưng cũng tranh thủ chạy xe ra gặp tôi.
Định xem tôi như người cậu và luôn xưng cháu với tôi một cách thân
tình. Khoảng 4 giờ chiều, thầy Võ Xuân Sơn từ Kiến Bình lên. Thầy
xiết tay tôi: “Môn. Mày vẫn không thay đổi gì!”. Thầy Sơn, một mẫu
người hoạt bát, một giáo sư Lý - Hóa nổi tiếng ngày nào nay trông
thầy như một bậc chân tu với chiếc áo màu lam. Đặc biệt, thầy vẫn
giữ nguyên kiểu tóc húi carré ngày đó.
Trước khi dùng bữa
ăn chiều. Trong sự xúc động, tôi đã nói đôi lời với bạn bè và các
cựu học sinh. Các bạn đã tặng tôi hai bức tranh thêu, vẽ những phong
cảnh Việt Nam một các công phu, cầu kỳ. Em Hoàng Lệ Uyên cũng tặng
tôi một cuốn sổ đẹp và tôi đã dùng ngay cuốn sổ này để đón nhận
những lời ghi của các bạn tôi. Cám ơn các bạn lớp tôi và em Uyên
nhiều lắm. Tôi sẽ mang những bức tranh này về Úc và treo ở phòng
khách nhà tôi.
Trời tối dần dần
…Chúng tôi dự định về Saigon lúc 6 giờ chiều nhưng rồi cứ nấn ná, cứ
chần chừ, cứ tiếc nuối .. những xiết tay bịn rịn, rồi chụp hình … để
rồi phải hơn 6g30, xe mới lăn bánh được.
Cuộc đời ô trọc với
nhiều khó khăn đôi lúc đã biến tôi thành một kẻ hoài nghi, lạnh
lùng. Gia đình THKT đã giúp tôi tìm lại những tin yêu, những tình
cảm quý giá trong cuộc sống.
Cám ơn những tình
cảm chân thành của biết bao bằng hữu cùng lớp, cùng khối lớp ngày
xưa. Cám ơn quý thầy Võ Xuân Sơn, Nguyễn Văn Hòa, Ngô Bảo Tòan, Trần
Văn Thới … đã theo dõi, giúp đỡ từng bước để ngày chúng tôi về Mộc
Hóa được toại nguyện. Cám ơn các em Dương Tấn Lương, Nguyễn Thanh
Liêm, Phạm Văn Định …và các bạn tôi, đặc biệt là Thanh Nguyên, Lệ
Thu, Trần Hữu Đức đã cùng nhau giúp đỡ để chúng tôi có được một ngày
đáng nhớ này.
Xin được mượn lời
thầy Nguyễn Văn Hòa thay cho kết luận bài này: “Gia đình THKT tràn
đầy yêu thương. Tôi yêu Kiến Tường và các bạn”
I had a lovely,
wonderful time. It is very emotional time for me and my family.
Thanks again for good memory.
XIN
CLICK VÀO ĐÂY
ĐỂ XEM TIẾP TRANG 2
PHẠM DOANH MÔN
(Canberra, Úc tháng 3-2011)
TRANG 1
|
2 |