|
Nhớ
* Tùy bút
Bầu trời xám xịt, trông cảnh vật thật mờ ảo,
mấy hôm nay đài báo vùng Đông Bắc Hoa Kỳ sẽ có cơn bão tuyết thật
lớn. Như vậy thì tất cả mọi việc phải ngưng lại, sự sinh hoạt bị xáo
trộn, đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.
Tuyết đã rơi! Không hiểu sao mà lại rơi nhiều thế, từ phía trời xa
một màu trắng xóa, từng mảng, từng mảng tuyết cứ ào ào đổ xuống, như
trút cả bao giận hờn phiền muộn cho mọi người vùng này. Từ cửa sổ,
Hạ nhìn ra ngoài thấy đẹp làm sao, chỗ nào cũng trắng xóa, Hạ ngây
mắt nhìn, bỗng dưng nhớ đến mấy câu thơ của Cung Trầm Tưởng:
Ga Lyon đèn vàng
Tuyết rơi buồn mênh mang
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng.
Thật là buồn! Đường sá vắng tanh chẳng một chiếc xe nào, tuyết dày
gần một mét, chiều hôm qua, Hạ đã cắm một cây thước để đo mực tuyết,
bây giờ cây ấy sắp đầy tới ngọn, có thể đến chiều sẽ không nhìn thấy
được cây thước của Hạ đâu. Thường tuyết rơi, Hạ hay chụp hình để
khoe với bạn bè, nhưng lần này Hạ không muốn chụp tấm nào, cảnh vật
thật là buồn, tuyết đã rơi từ trưa hôm qua và cho tới ngày hôm nay
vẫn "lả chả giọt châu". Hôm qua Hạ và các bạn làm chung mau mau về
nhà sớm kẻo tuyết rơi nhiều không sao lái xe được, tình trạng này
chắc phải nghỉ làm ít nhất ba ngày,bởi vì khi tuyết ngừng rơi, đường
sá đầy tuyết gặp lạnh đóng băng trơn trợt. Ngang qua những chợ
grocery của Mỹ, Hạ thấy thật đông nghẹt, người ta mua thực phẩm để
dự trữ cho mấy ngày bão tuyết, Hạ cũng định ghé vào nhưng người sắp
hàng đông vô số, nên đành về nhà mà lòng nghĩ ngợi:
- Người ngoại quốc họ không bằng người Việt Nam của mình, họ chưa
bao giờ biết khổ cực, họ chưa bao giờ gặp cảnh chiến tranh, họ không
có sức chịu đựng. Chỉ mới có một trận bão tuyết đầu mùa mà họ đã
cuống cuồng!
Không thấy bóng dáng ông mặt trời đâu, hôm nay đã là hai mươi ba
tháng chạp âm lịch, ngày tiễn ông Táo về "chầu Trời", một mùa xuân
nữa lại đến! Không biết ông Táo sẽ tâu những gì với Ngọc Hoàng năm
nay? Ở xứ người nào biết xuân hay Tết, không có hoa mai, hoa đào,
vẫn đến sở làm mỗi ngày có ai nhắc đến "ba ngày xuân" đâu. Buồn, một
nỗi buồn xa xứ, tha phương lưu lạc trời xa, đến những ngày lễ hội,
hay ngày xuân lòng Hạ nhớ da diết, nhớ ba mẹ, nhớ quê hương, nhớ bạn
bè, nhớ những ngày vui đùa với bè bạn cùng hát mừng xuân. Làm sao
trở lại những ngày tháng cũ, mấy câu thơ của Cung Trầm Tưởng khiến
Hạ ngậm ngùi:
Ta đi lạ lẫm gót minh lương
Chiếc bóng đeo lưng khắp dặm trường
Có một đi xa nào chẳng rớm
Ngỡ ngàng đôi chút phiêu-lưu-vong
Cách đây hai tuần Hạ nhận được thiệp mời dự họp mặt của cựu giáo sư
và cựu học sinh Trung học Tân An sẽ tổ chức ở Nam California vào
cuối tháng năm này. Hạ thật xúc động khi cầm cánh thiệp trong tay,
mở ra xem thật bồi hồi. Nhìn logo hiệu đoàn của trường, nhìn cành
phượng đỏ khiến Hạ nhớ lại thời là học sinh, vui quá, những phá
phách nghịch ngợm vô tư, những trận cười hồn nhiên cùng bạn bè chơi
đùa quanh quẩn sân trường.
Gió thổi sân trường chiều chủ nhật
- Ôi! Thời thơ bé tuổi mười lăm
Nắng hoe rải nhặt hoa trên đất
Đời dịu vừa như nguyệt trước rằm.
Bốn vách nghiêm trang tiếng đọc bài
Đầu xanh dăm chục, nét văn khôi
Chiều xuân chim sẻ vô trong lớp
Ông giáo trông lên; chúng bạn cười.
Những câu thơ của Huy Cận thật gợi nhớ thời đi học.
Cầm điện thoại lên, Hạ gọi từng đứa bạn:
- Mày nhận được thiệp mời dự họp mặt chưa?
- Có rồi, mày đi không Hạ?
- Đi chứ. Chỉ mong đến ngày này để gặp lại thầy cô, bè bạn để tưởng
như mình còn đang đi học vậy.
- Tao cũng nôn lắm.
Rồi Hạ gọi thầy cô, để biết thầy cô mình có đi dự họp mặt năm nay
không, và Hạ cũng muốn gặp lại thầy cô để tưởng như sống lại thời
cắp sách đến trường, Hạ lại nhớ đến một câu trong bài “Tình già” của
Phan Khôi: "Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được", bất giác Hạ cười
một mình, thầy cô làm sao nhớ mình được, bây giờ thầy trò như nhau
tóc đổi màu và mang đôi kính lão!
Lòng Hạ rộn vui, tháng năm sắp đến rồi, một nỗi nôn nao kỳ lạ Hạ cứ
xem mãi tờ thiệp mời. Rồi Hạ lại tìm vé máy bay và khách sạn chuẩn
bị cho chuyến đi chơi xa có bè có bạn, rồi mình sẽ nói gì, làm gì
nhỉ, ôi nghĩ ngợi lung tung. Gặp lại mấy đứa bạn học cũ chắc lạ lắm,
họ sẽ không nhìn ra mình vì đã mấy chục năm xa cách, với thời gian
tóc thu phai màu,già nua cằn cỗi. Nhớ như mới hôm nào tung tăng đùa
giỡn bên sân trường cùng các bạn thế mà đã hơn ba mươi năm trôi qua,
gặp nhau chắc bồi hồi xúc động rơi nước mắt. Hạ nhớ lại mùa xuân năm
1968, lớp Hạ tổ chức văn nghệ vui lắm, các bạn cùng thay phiên nhau
hát, đóng kịch vui, kể chuyện và còn làm báo xuân nữa. Hạ nhớ bạn
Khôi đã hát bài "Kẻ ở miền xa" được vỗ tay ầm ĩ, những màn kịch vui
thì được tán thưởng bằng những tràng cười thoải mái, tự nhiên văng
vẳng bên tai Hạ nghe như có tiếng hai bạn đã diễn kịch:
- Nhà tôi ở đường Kakina, số nhà ba mươi ba, trước cửa nhà có hai
"ống tà la", đường đi lại có ma......
Hạ cười một mình, thuở đó thật dễ thương hồn nhiên quá. Nhưng cũng
đau buồn sau Tết năm đó không gặp lại bạn Khôi vì bạn đã chết vì tai
nạn. Lớp Hạ thật là buồn, tội nghiệp bạn ấy chết trong ngày tết nên
bạn bè chẳng một ai đưa tiễn đến nơi an nghỉ cuối cùng, khi trở lại
trường thì quá muộn màng.
Thường đi học Hạ và các bạn đi bằng xe đạp, xóm Hạ cũng rất đông học
sinh đi học, mỗi sáng là đầy đường luôn, có bạn học Trung học Tân
An, có bạn học trường Thanh Tiến, có bạn học trường Thánh Mẫu, có
bạn học trường bán công Phan Thọ, trường Hưng Đạo v.v... Tất cả đều
đi chung và cùng nhau đùa giỡn, nhớ lại vui làm sao! Mỗi khi đi
ngang qua sân bay, tụi Hạ sợ trễ học, phải năn nỉ chú gác cổng phi
trường cho đi tắt,đi như vậy nhanh hơn, hôm nào gặp chú quá khó đành
phải đánh một vòng có khi sợ trễ học nên cùng nhau đạp...ạp xe còng
lưng luôn, nhưng vẫn không ngớt tiếng cười.
Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,
Hôm xưa em đến, mắt như lòng.
Nở bừng ánh sáng. Em đi đến,
Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.
Những câu thơ của Huy Cận thật là thấm thía và gợi nhớ. Trong bọn
Hạ, ai mà biết được mộng ước điều gì, làm sao mà không có ở độ tuổi
vừa mới lớn, tuy nhiên vẫn hồn nhiên cười đùa vui vẻ bên nhau. Những
ngày cuối tuần thường đến nhà bạn chơi có khi cùng nhau làm bài, sau
đó ra vườn hái trái cây hoặc bơi xuồng dọc theo sông hái những trái
bần, vớt những chùm hoa lục bình tim tím thật đẹp. Mùa hè tụi Hạ
thường nhặt những hoa phượng để ép vào trang vở thành những hình chú
bướm xinh xắn, có khi cùng nhau chơi đá gà bằng những cánh phượng đỏ
thắm. Mỗi mùa tựu trường lại vắng thêm vài bạn, có bạn vì hoàn cảnh
gia đình, có bạn chuyển đi nơi khác, phải chia tay, nhóm của Hạ gồm
năm đứa vẫn còn cùng bên nhau cho đến khi xong trung học.
Mỗi năm một tết, một mùa hoa
Tôi vẫn không hay chuyện bất ngờ
Bạn bè con gái ra đi hết
Trường cũ bây giờ như tích xưa.
Như những câu thơ của Từ Kế Tường, rời trung học mỗi đứa một ngành
nghề và đi ở mỗi nơi khác nhau, lâu thật lâu mới có dịp gặp lại,
thỉnh thoảng tụi Hạ có họp bạn nhưng không đầy đủ lắm. Rồi Hạ đi dạy
một nơi xa, bạn bè mấy ngã, nhớ thương nhau chỉ qua những cánh thư
xanh, kể lể nhau nghe về công việc của mình. Ngày nào cũng ngóng
trông người phát thư xem có thư mình không, Hạ ở tập thể nên cũng
vui, đứa nào có thư thì vào thế giới riêng của mình.
- Nhỏ Hạ thư nhiều nhất đó tụi bây.
- Tận bán đảo Sơn Trà nữa kìa.
- Thư này nặng ký nè, tận Củ Chi.
Hễ ông đưa thư tới là tụi nó cứ giành giật và chọc phá.
- Nguyễn Thị Hộ? Ai vậy?
- Kệ tao.
- Ô tao biết rồi, người tình không chân dung. Tụi nó cười ầm lên.
Tụi nó nhất định không cho Hạ đọc thư mang tên người gửi là Nguyễn
Thị Hộ, vậy là phải lo lót chúng nó, để được khoảng không gian của
riêng mình.
Như mới hôm nào, Hạ nhắm mắt lại ngược về quá khứ, vẫn văng vẳng
tiếng cười của đám bạn, giờ đây đâu rồi? Hạ thấy nhớ da diết, Hạ vẫn
đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết còn rơi, càng dầy thêm. Cuộc
sống bây giờ ở hải ngoài tất bật, nhiều lo nghĩ. Niềm vui bây giờ là
nói chuyện với bạn bè dù chỉ qua điện thoại, mong được có ngày gặp
nhau để trút cạn những gì trong suốt thời gian qua gặp phải.
Róc rách bên đồi tiếng suối tuôn,
Thương nhớ về đâu, mấy dặm buồn
Chiều nay mây trắng trôi bàng bạc,
Hờ hững chân trời ráng chiều buông.
Cuống lá lìa cành, gió liêu xiêu,
Sông quê còn có chảy trăm chiều?
Hương cau vẫn ngát sân nhà ngoại?
Bờ giậu sau vườn chắc đìu hiu!
Rực rỡ mùa hè cánh phượng rơi,
Tiếng ve ra rả khúc nhạc đời.
Đồng khô, bay lượn diều khoe sắc
Dưới ánh trăng vàng, lại vui chơi.
Bạn cũ đâu rồi, có luyến thương?
Cùng nhau đùa giỡn bên mái trường?
Còn chăng kỷ niệm ngày thơ dại,
Lữ thứ xa vời... nhớ cố hương!
Sáng nay nhìn tuyết lạnh lùng bay,
Khoảng không mù mịt thoáng ai hoài.
Trời xa trắng cả màu nhung nhớ,
Khắc mãi tim hồng không nhạt phai.
Một nỗi nhớ không sao diễn tả được, bây giờ đã già rồi, sống về kỷ
niệm để mà tiếc nuối thời học sinh tìm nguồn vui, vì ở xứ sở này bốn
mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông đều buồn bã.
Hạ vẫn mân mê tờ thiệp trên tay, bên ngoài tuyết vẫn bao phủ một màu
trắng xóa, không một chiếc xe nào, và cũng không có người qua lại.
- Mình phải đi dự họp mặt để được gặp lại thầy cô và bạn bè, ôi mình
nôn nao quá! Hạ lẩm nhẩm một mình.
lêthị hạanh
(Maryland 3-2-2012)
|