dnnp - ngô vàng

 

 

CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:

 

Nụ cười dị thường

 

* Tạp bút

 

Cái tin con Bảy Lãng đưa đò xóm dưới bị sét đánh đã làm cho mọi người đều bàng hoàng sửng sốt. Cả xóm ồn ào lên và ai ai cũng nhanh chân đến nơi nó bị nạn. Tình nghĩa xóm làng hoan nạn có nhau được thể hiện chính là những lúc như thế này đây. Thím Bảy Sự đang lui cui xắt chuối cho heo ăn, bỗng nghe được cái tin khủng khiếp này, thím cũng đã vội vàng quăng cái dao bầu nặng trịch mà thím đang làm việc sang một bên, rồi lật đật thím vừa chay vừa lẩm bẩm tung niệm: Nam mô Quan thế Âm Bồ Tát, cứu nạn cứu khổ. Cầu Phật Trời phù hộ, độ trì cho con Bảy Lãng được tai qua nạn khỏi! Bác Sáu Ngưu tay cầm chiếc gàu sòng tát nước vừa chạy lúp xúp, miệng vừa hô to: Tránh ra, tránh ra... Ai ai cũng một lòng hỗ trợ cho nhau mỗi khi có tai họa ụp đến bất cứ lúc nào.

 

Nơi con Bảy Lãng gặp chuyện không may là chỗ cây đa già mọc cạnh bờ sông, nơi có những con đò đưa khách qua sông để về phố huyện. Khi tôi và bác Sáu Ngưu đến nơi đó thì cũng đã có đông đảo người bu quanh rồi. Con Bảy Lãng đã được ai đó đặt nằm dài dưới đất. Trông hình hài nó lúc này quả thật rất là thảm thương!

 

Nguồn minh họa: Internet.

 

Chị Tám Nhiều cũng vừa mới tới, chị la to: Đưa ra bệnh viện huyện cấp cứu mau lên, kẻo không kip đó. Chú Năm Sự không đồng ý vì lúc này tuy trời không còn mưa nữa nhưng bầu trời cũng vẫn còn đang âm u chớp nháng, muốn đưa ra bệnh viện huyện thì phải đi qua đò ngang mà lúc này, nước sông đang dữ dội cuồn cuộn sóng. Chú Năm Sự quyết liệt can ngăn: Không được đâu, nguy hiểm lắm. Tìm cách nào để cấp cứu ngay bây giờ thôi. Bác Sáu Ngưu nãy giờ đi đâu không biết, bỗng xuất hiện thình lình, trên tay bác là chiếc gàu đã được múc đầy nước sông màu đùng đục của phù sa. Không nói không rằng, bác mạnh tay tưới nước lên người con Bảy Lãngrồi nhanh nhẹn bác ngồi xuống và đưa đôi tay nhà nông chai sần mưa nắng của bác đặt lên ngực con Bảy, rồi sau đó bác ép mạnh xuống, giở lên nhiều lần. Bỗng chị Tám Nhiều hét to: Chết, chết… còn thiếu một chi tiết quan trọng là ta phải... bứt sợi lưng quần nó ra cho đúng với phương pháp sơ cứu người bị… trời đánh! Miệng nói chưa dứt lời thì tay của chị đã lẹ làng thực hiện từ bao giờ rồi! Không biết có một sức mạnh vô hình nào đó hay là được người cõi trên dựa vào xác phàm của chị mà lời nói chưa dứt thì.... "bựt'… sợi thun luồn quần của con Bảy đã đứt làm hai như... đờn đứt dây! Quả "rằng hay thì thiệt là hay!"  [Tôi thực lòng tấm tắc ngợi khen cho việc làm đầy quyết đoán của chị Tám, xin nghiêng mình ngưỡng mộ chị bằng với tất cả tấm lòng bái phục, bái phục!].

 

Công việc cứu chữa đến đây đã có phần nào hiệu quả. Mọi người đồng hòa ồ lên biểu lộ cái nỗi sung sướng khi thấy 2 cái bàn tay của con Bảy hình như hơi có nhúc nhích hay sao đó. Chị Tám Nhiều sau khi áp dụng được một bước sơ cứu cần thiết cho người bị nạn, chị lại nhíu mày chừng như để nhớ lại những gì về kiến thức y học thường thức mà hình như chị một lần nào đó đã có liếc sơ qua trong báo y học thường thức rồi. Và, chợt như đã nhớ ra việc phải làm kế tiếp, chị hân hoan vỗ tay đánh "chát" để cho mọi người được chú ý hơn:

- Nè bà con, còn nữa. Tui còn phải làm tiếp theo là phần hô hấp nhân tạo nữa à nghe.

 

Bác Sáu Ngưu ngẩng mặt lên nhìn chị coi mòi bất mãn rồi hất hàm gằn giọng:

- Vậy chớ tao đang làm cái giống gì đây hả cái con tà bảnh, tà be kia?!

 

Chị Tám mỉm cười  kênh kiệu, ra điều kiến thức bác học của mình:

- Bác Sáu chỉ mới làm hô hấp nhân tạo ở phần một mà thôi! Còn thiếu, còn thiếu… phần 2 nữa mà.

 

Mọi người có mặt tại đó đều áo ào lên phản đối cái lối rề rà văn vẻ của chị Tám Nhiều [chuyện] trong lúc “cứu bịnh như cứu hỏa” này. Chú Năm Cự bực bội hét to:

- Chuyện chết sống trong gang trong tấc như vầy mà mày dài dòng quá! Nói mẹ ra đi cái phần hai của mày cho người ta thực hành coi.

 

Chi Tám không hề tự ái và giận hờn như mọi bữa. Chị nói thiệt nhanh, nói như sợ có ai đó muốn cướp lời của mình:

- Hô hấp nhân tạo phần hai theo sách "Y học cho mọi nhà" được xuất bản năm 199... mươi mấy… mấy... quên rồi ta?

 

Chị vỗ trán liên tục để cho cái kiến thức uyên bác của mình được tìm về chốn cũ, nhưng rồi... khốn khổ thay, cái thông minh nhớ dai thường ngày của chị hình như nó đang bận… "cuối trời rong chơi” hồi nào hỗng biết nữa! Cuối cùng rồi chị đành phải chữa cháy:

-Thôi, năm nào kệ bà nó! Tui phổ biến liền ngay đây kẻo bà con chờ đợi: phương pháp này trong dân gian thường gọi là phương pháp "mỏ kề miệng" đó nghen!

 

Mọi người sốt ruột vì nôn nóng và họ lại càng… không hiểu cái phương pháp này là phương pháp gì mà nội cái tên của nó mới nói ra là người nghe phải chợt thấy lòng mình sao mà quá là… e thẹn!


Bà Tư Trầu cau có lên tiếng cự nự:

- Là sao? Nói lẹ lẹ ra cho nguời ta "mần" liền đi… đồ con quỉ nhỏ!

 

Chừng như chợt hiểu ra đây là chuyện chết sống cận kề, chị Tám vội tiếp lời:

- Phương pháp này là, là... lấy cái mỏ của ai đó mà thổi hơi vô miệng con Bảy. Tiếp đến, hít hơi ra rồi... cứ như vậy mà mần đi mần lại nhiều lần. Tui nhắc lại, nếu làm đúng như vậy thì quí vị sẽ có được một "kết quả" huy hoàng chứ không phải là một "hậu quả" điêu tàn đâu nhen!

 

- Vậy thì còn chần chờ gì nữa mà Tám mày không "mần"ngay đi mậy?

 

Chị Tám đưa mắt nhìn mọi người. Rồi chừng như có điều gì đó ân hận:

- Xui một nỗi, hôm nay cái răng khểnh duyên của tui bị sâu ăn nên nó nhức dữ dội! Sợ lúc "mần" bị gượng gạo thì kết quả không được mỹ mãn lắm! Vậy ở đây có ai tình nguyện làm chuyện này không?

 

Chị dừng nói và đưa mắt vòng quanh tìm kiếm. Rồi cuối cùng chị reo to:

- Thôi khỏi cần moi móc đâu ra cho mất công nữa, thằng Tủm nhào vô tiếp tay với chị Tám mày coi mậy?

 

Thằng Tủm há hóc miệng ra [vì ngại ngùng và… mắc cỡ chăng?] :

-  É, thôi đi, chị bày ra chuyện này thì chị làm đi!

 

Tuy miệng nói ra như vậy chứ thiệt trong bụng nó cũng rất mong được có ai đó xúi thêm lời vào là nó… khoái tỉ tê và hăng hái làm ngay! Mấy bà con lớn tuổi thấy nó thẹn thùng cũng thông cảm không muốn ép uổng nó làm gì nhưng vì "cứu nhân như cứu hỏa" nên ai ai cũng thúc ép nó cho việc cứu nạn này mau chóng kết thúc. Cuối cùng, thằng Tủm cũng đã tự nhủ: "Thương người như thể thương thân" nên nó làm ra vẻ như là mình bị miễn cưỡng mà đóng vai "Lục Vân Tiên" cứu người lâm cảnh tai ương là… con bảy Lảng nhà mình.

 

Thằng Tủm hít một hơi dài cuối xuống mặt con Bảy Lảng và... bỗng dường như có một điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra ở con Bảy Lãng? Nó chợt hét thất thanh:

- Trời ơi! Con Bảy bị trời đánh mà sao...

 

Mặt thằng Tủm xanh lè, tái mét lại, giọng nó phều phào như tiếng oan hồn từ cõi âm ty vọng về:

-…mà sao… cái miệng nó từa tựa đang… cười sung sướng giống như mấy người đánh trúng con "xỉu chủ" số đề vậy nè trời?!

 

Đến nước này, mọi người thực sự mới gọi là kinh hoàng cho cái điều mà thằng Tủm vừa phát hiện bởi từ nãy giờ, ai nấy đều hết lòng lo lắng tìm phương cứu chữa cho con Bảy nên không ai để ý cái chi tiết lạ lùng về "nụ cười duyên dáng" không phải chỗ của con Bảy Lảng! Mặt nó tươi tỉnh. Cặp mắt bồ câu thường  ngày vẫn mở long lanh, chiếc miệng xinh xinh với đôi bờ môi mọng thắm như đang... he hé nở nụ tầm xuân! Đầu óc tôi lúc này vô cùng thắc mắc, lạ lùng và khó hiểu đi kèm theo một cảm giác như có ai đang lấy cục nước đá lạnh mà chà gờn gợn vào xương sống của mình vậy!

 

Bác Sáu Ngưu nóng lòng nạt to thằng Tủm:

- Khóc cười cái gì, mau mau mần hô hấp phần 2 cho nó lẹ lên đi!

 

Thằng Tủm đã bớt sợ hãi bởi do tiếng quát nạt gắt gỏng của bác Sáu, nó bắt đầu khởi động bằng cách ngước mặt lên trời hít mạnh một hơi thiệt dài roi sau đó nó phồng đôi má thiệt to ra để từ từ kề vào chiếc miệng có đôi môi hình trái tim đỏ chót đang cười cười của con Bảy Lãng mà thổi thật mạnh, sau đó nó cố gắng hóp đôi má mập ú của nó lại để hút hơi ra từ một  thân thể gần như vô hồn của người con gái đẹp đang nằm dưới đất đó. Và cứ thế, nó làm mải làm mê, làm như thể để cho mọi người hiểu là nó không hứa hẹn với ai là bao giờ nó… stop!

 

Chị Tám Nhiều là người đầu tiên nhìn thấy cái kết quả linh nghiệm do kiến thức y khoa mà chị tự học qua sách báo và tự… phát kiến riêng mình: Mắt con Bảy bắt đầu lay động, tiếp đến là hai chân nó bắt đầu nhúc nhích và sau cùng là con Bảy cựa mình rên khe khẽ. Chị Tám phấn khích la làng chói lọi:

- Sống rồi… sống rồi! Con Bảy sống rồi bà con ơi!

 

Thế là bầu không khí ảm đạm nãy giờ bỗng sôi động ồn ào khắp nơi hẳn lên. Ai ai cũng một lòng thực sự lộ nét vô mừng cực độ như chính người thân ruột thịt của mình sống lại sau cơn thập tử nhất sinh này. Tiếng hò hét vang rần náo loạn khắp một khúc sông vắng chiều mưa: Hoan hô Tám Nhiều, hoan hôôô......

 

Thím Bảy Sự chấp tay niệm Phật lâm râm, cảm ơn Trời Phật đã chứng giám lòng thành của thím mà độ trì cho con Bảy Lãng tai qua nạn khỏi. Bác Sáu Ngưu thở dài khoan khoái, còn thằng Tủm thì lợi dụng lúc mọi người vui mừng không ai chú ý, nó đã lỏn lẻn… "thăng" mất tiêu từ hồi nào?!

 

…Rồi mười năm sau...

Thời gian trôi qua như giấc Nam Kha chợt tắt. Thời gian trôi qua nào khác chi hoạt cảnh "chó nhảy rào thưa" nghe cái… rột!


Kể từ ngày con Bảy Lãng bị tai nạn sét đánh tính đến nay cũng đã gần hơn 10 năm rồi còn gì! Bây giờ nó và thằng Tủm đã là một cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc. Hai đứa nó hiện đang sinh sống ở nước ngoài rất là vui vẻ. Chị Tám Nhiều là người đầu tiên nhận được thư hai đứa nó gửi về kèm theo vài ba tấm hình màu rất đẹp chụp cảnh hai đứa nó đang âu yếm ngồi bên nhau ngắm mặt trời lặn ở tận trời Tây Michigan xa tít nào đó. Vừa nhận thư xong là chị Tám lật đật chạy te te sang nhà tôi báo tin để khoe ngay:

- Chú Út nó à, tao mới vừa nhận thơ và hình của vợ chồng Tủm Lãng gửi về nè. Mèn ơi, tụi nó lúc này ngó coi ngon lành lắm nhe chú Út mày. Vợ chồng nó đi chơi ở hồ nước gì đó bên Mỹ rồi chụp hình gửi về, tao coi bộ tụi nó "bảnh tỏn" lắm à nghe. Nè, chú mày xem đi. Tội nghiệp, tới bây giờ mà hai đứa nó cũng còn nhớ viết thư về cám ơn tao quá sá. Tụi nó cũng không quên nhờ tao chuyển lời cám ơn đến hết tất cả bà con xóm mình. Nó hứa mai mốt tụi nó về nước sẽ không quên tặng cho bà con mình mỗi người vài ba cây chewing-gum bạc hà nhai thổi bong bóng chơi nữa nhen. [Một phần để kỷ niệm lại cảnh thằng Tủm thổi hơi vào… hồn nó dạo ấy!]

 

Thực tình mà nói, tôi cũng mừng cho tụi nó không kém gì chị Tám Nhiều. Trong tấm ảnh đứa nào cũng miệng tươi cười, mắt ngời rạng rỡ và xinh xắn. Bỗng dưng, tôi giật mình và ớn lạnh sống lưng bởi do… nụ cười chúm chím nụ tầm xuân của con Bảy Lãng. Tôi bỗng chợt nhớ lại cái buổi chiều mưa lâm thâm kinh hoàng nào đó: Dòng sông sóng cuồn cuộn vỗ bờ,tiếng người ồn áo náo loạn tìm phương cứu người bị sét đánh, con Bảy Lãng nằm sóng sượt trên bến đò ở một khúc sông vắng miền quê. Và, ma quái hơn nữa là… nụ cười he hé kỳ bí của nó! Tôi lắp bắp hỏi chị Tám:

- Chị Tám à, mãi cho đến bây giờ tôi cũng vẫn chưa hiểu vì sao hồi đó con Bảy Lãng bị sét đánh chết ngất như vậy mà cái miệng nó cũng vẫn cười cười là sao vậy chị Tám! Tôi tò mò có hỏi mấy đứa cháu học ngành y ở thành phố về cái hiện tượng dị kỳ này. Tụi nó giải thích nhiều lắm, tui không nhớ hết: đại khái thì nào là do nguyên nhân của sự co giật sợi dây thần kinh số…5, 10, 15 [tôi quên mất tiêu rồi nên nói đại vậy thôi!] gì đó khi bị kích xúc do bởi tác nhân ngoại cảnh đã vô tình tạo dáng cho khuôn mặt nạn nhân hưởng được một nụ cười "nghiêng nước đổ thùng" vậy thôi! Nghe thì nghe vậy chứ tôi không yên lòng cho chuyện này lắm! Cũng bởi do tính tôi hay "thần bí hóa" chuyện lạ nên tôi phải nghi ngờ ở đằng sau sự việc này nó phải có một cái gì đó "huyền bí" hơn!

 

Nghe tôi than thở cho điều mà mình bị mang nặng bấy lâu nay, chị Tám bỗng cười rổn rảng :

- Tao có biết con mẹ gì về chuyện khoa học, y học đâu! Hôm đó tao bày ra chuyện "hô hấp phần 2" là tại vì tao… ghét thằng Tủm từ lâu [nó hay ghẹo chọc con kiki cưng của chị] nên tao xúi nó mần vậy cho nó… mắc cỡ chơi! Một phần, cái mỏ của thằng Tủm hô hô, cái miệng con Bảy Lãng mom móm nên tao chợt sáng kiến dựa theo câu nói của ai đó bày ra "nếu hô thì bỏ vô cái móm".

 

Chừng như sợ tôi không kịp hiểu lời giải thích của chị, chị Tám tiếp tục minh họa để cho tôi được dễ hiểu hơn bằng học cụ trực quan như vầy:

- Út à, mày cứ thử tưởng tượng ra trước mặt mày là hai cái chén đi rồi sau đó mày muốn chồng hai cái chén này vào nhau thì có phải duy nhất chỉ bằng cách là lấy khu của cái chén này [miệng hô đó] chọt vô cái lòng chén kia [miệng móm đó] thì kết quả như ý hơn là mày lấy hai cái khu hay hai cái miệng chén mà úp vào thì có ra cái ôn gì đâu! Chị cười ha hả chừng như để tự tán dương cho cái cao kiến của mình.

 

Tôi công nhận cái ví dụ quá ư là ví von của chị Tám này quả là… chí phải! Nhưng cái tò mò thắc mắc chưa được giải thích trong tôi vẫn còn âm ỉ bao năm qua nên tôi nôn nóng hỏi chị mà không cần để chị dứt tiếng cười khó chịu ấy:

- Chị Tám à, tôi còn khó hiểu chỗ này nè, tại sao con Bảy Lãng bị sét đánh ná thở như vậy mà cái mặt nó không nhăn nhó? Nó lại còn cười cười tươi rói vậy?

 

Chị Tám vẫn cười nhưng lần này có vẻ tủm tỉm hơn. Chị kề sát tai tôi thì thầm:

- Cái này là chuyện bí mật đa nghe! Chỉ có mình tao biết thôi. Bây giờ vợ chồng nó đi xa rồi, mày thân tao nhất nên tao mới tiết lộ cho mình mày biết thôi. Mai mốt lộ ra mà mày bảo tao nói là tao... chối à! Hồi đó nếu mà tao hỗng nhiều "chiện" thì ba má thằng Tủm không bao giờ chịu cưới con Lãng cho thằng Tủm đâu à.

 

Tôi lại càng tò mò hơn nữa:

- Tại sao kỳ vậy chị Tám?

 

Chị Tám cười ra vẻ quan trọng:

- Nếu hồi đó thằng Tủm mà biết chuyện này thì chắc chắn nó sẽ cho con Bảy Lãng là con tâm thần nên nó cũng không chịu cưới đâu!

 

Tôi cũng đã hơi ngờ ngợ ra một điều gì đó rồi:

- Chị nói tiếp đi.

 

Chị Tám thì thào như sợ người nào đó đang rình núp ngoài hè nghe được:

- Mày có nhớ lại là cái hôm xảy ra chuyện kinh hoàng đó không? Số là buổi sáng trước lúc xảy chuyện không may đó là có một đoàn phóng viên nhà báo về quê mình săn ảnh người đẹp để in bìa báo xuân và viết phóng sự nông thôn mình đang đi lên không?

 

Tôi gật gù xác nhận, chị Tám tiếp tục thì thào vào tai tôi và tiếng chị thì thào càng lúc càng nhỏ dần:

- Lúc con Bảy tỉnh lại, tao hỏi nó vì sao bị trời đánh cái rầm vậy mà sao mày cũng cười coi vui quá vậy? Út nè, mày có biết nó nói sao hông?

 

Không đợi tôi trả lời biết hay không chị Tám liền tuôn ra nốt những gì chị còn ẩn giấu trong lòng:
- Nó thỏ thẻ với tao như vầy nè: dạ, tại em tưởng lúc đó là mấy anh phóng viên đang chớp đèn… chụp hình em để đăng bìa báo.


Tôi ú ớ, ngồi cứng người trên ghế và… không còn ý kiến ý cò thắc mắc gì nữa!
Chị Tám trút được nỗi lòng u ẩn bấy lâu nay nên khi vừa dứt câu giải mã về cái vụ nụ cười dị thường này rồi, chị bèn te te ra về trong niềm hoan lạc ngời ngời trên khuôn mặt của chị.

 

ngô vàng

(Tân An 7-5-2012 )

 

 


Copyright © 2010 - 2012 Trung hoc Kien Tuong Homepage