|
Kẻ gặp trời
* Truyện ngắn
Vào một thuở nào đó trong quá khứ, trên đỉnh
đồi làng Cổ Lý có một ngôi đền thờ trời cũ kỹ rêu phong. Người ta
thường tới đó nhờ trời chứng giám cho lời thề của họ. Trai gái yêu
nhau, lái buôn đặt giao kèo, thư sinh nguyện tâm, tráng sĩ lập chí….
ai ai cũng tới đền. Không những thế cả bọn đầu trộm đuôi cướp cũng
tới. Chúng còn thề nhiều hơn người thường. Nếu không thề chả ai còn
tin ai, ngay cả tin chính mình. Trời quả là điểm tựa của chúng sinh.
Một buổi chiều hôm ấy, có gã mồ côi lần mò tới
đền. Hắn không có điều gì cần phải thề mà chỉ muốn gặp trời để hỏi,
“Con sống để làm gì?” Bởi vì, hắn không thấy có lý do gì mà sống.
Hắn không có thân thích để bám víu, không có bạn bè để tương giao,
không có người yêu để nương tựa. Ngay cả kẻ thù hắn cũng không có để
sống mà phục hận. Hắn trần trụi vô liên hệ với đời. Vì vậy ngay cả
nỗi cô đơn của hắn cũng vô nghĩa từ khởi đầu. Hắn đi bộ cả tháng tới
đây mong gặp trời để hỏi cho ra lẽ. Vô phúc, hắn tìm khắp nơi trong
ngôi đền cũng chẳng thấy trời ở đâu. Nơi này chỉ còn là cái đền vô
chủ. Thế là ngay cả muốn nói với trời một câu hắn cũng không làm
được. Tâm trí trống rỗng, hắn ngồi hằng giờ trước cái bệ cắm hương,
hụt hẫng, ngẩn ngơ chờ đợi, nhưng chẳng biết mình chờ đợi cái gì.
Nguồn minh họa: Internet.
Tối đến có gánh hát dạo lỡ đường lần mò vào
đền. Chúng ngạc nhiên thấy có người ngồi chễm chệ trước bệ thờ.
Chúng do dự không dám vào. Cuối cùng một cô gái nhẹ nhàng bước đến
trước mặt hắn. Trong ánh trăng mờ nhạt, cô ngạc nhiên thấy một gã
đầu bù tóc rối, áo rách vai, dép đứt quai, dương cặp mắt nhìn cô như
van xin một điều gì. Cô mũi lòng đặt một nắm xôi và quả trứng gà
luộc, là phần ăn tối của cô, trước mặt hắn. Cô vái chào rồi nói:
- Khách quan, xin đừng bận tâm. Chúng tôi là lũ
cùng cực, bèo dạt mây trôi, không chỗ trú thân. Xin quấy rầy vào đây
ngủ tạm qua đêm. Sáng mai chúng tôi đi ngay.
Hai người nhìn vào mắt nhau và đều cảm thấy hồn
mình mất hút vào đáy mắt của nhau. Chỉ một thoáng thời gian vụn nát
mà bỗng rất dài và rất êm ái. Màn đêm che khuất mặt hắn, nên những
người ở xa không ai biết nét cảm xúc mãnh liệt của hắn. Thấy hắn bất
động như cái bóng đen vô cảm, nhóm hát dạo bèn từ từ bước vào đền.
Chẳng bao lâu tiếng cười nói và tiếng đàn hát vui vẻ của họ trở nên
bình thường như không có hắn ngồi đó. Một lát sau, mọi người nằm lăn
ra ngủ. Đêm đã rất khuya, nơi góc tường, cô gái biết hắn vẫn thức.
Cô thấy cái bóng đen ấy ngồi bất động, nhưng nghiêng đầu ngó theo
cô. Cô mỉm cười với hắn, hàm răng cô lấp lánh ánh trăng sao. Cô nói
thầm, “Anh bị lạc đường phải không? Tội nghiệp!”
Chìm trong cõi im lặng, hắn hết nhìn nắm xôi
rồi lại nhìn cô gái. Dù là một kẻ mất hết nguồn hy vọng, hắn vẫn có
một con tim biết thổn thức. Hắn ngỡ ngàng đến nghẹt thở đón nhận cái
điều không ngờ này. Đã từ lâu, hắn thấy sự sống chỉ là cuộc hiện
diện cho có mặt. Điều đó khiến hắn đau khổ và muốn đi tìm cái nguyên
nhân khởi đầu nào đó tạo nên ý nghĩa sự sống. Hắn nghĩ thầm, “Nhưng
núp trong cái vỏ thân xác khốn khổ, tâm mình cố chấp cái nguyên nhân
ái ngã của kẻ nghĩ mình là tâm điểm, nên sinh lòng đòi hỏi. Chẳng
khác gì kẻ đánh mất chìa khóa trong phòng lại đốt đèn đi tìm ở ngoài
đường. Đi tìm điều kiện là sống nô lệ cho những điều kiện. Vì vậy
chưa bao giờ mình có tự do, có hạnh phúc, và biết yêu thương. Trời
đã gửi đến tâm mỗi người một thông điệp về sự sống, nhưng chính mình
phải tự giải mã để tìm ra ý nghĩa của thông điệp ấy. Đó là sứ mạng
trời trao cho mỗi người.”
Cô gái chìm vào giấc ngủ. Trong cõi mộng, cô
thấy hắn đến bên quạt cho cô ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy
ngay cái anh chàng tọa thiền không còn nữa. Cô nhận ra bên cạnh mình
có cái quạt của chàng. Cô thẫn thờ cầm chiếc quạt, cung kính đặt nó
lên bàn thờ, rồi thề với trời rằng, “Xin trời chứng giám, con quyết
không bỏ nơi này cho đến khi chàng trở lại.”
Năm sau có người gánh thúng hàng rong đến đền.
Không cần chào hỏi, cô nhận ra ngay người ấy là ai. Cô đỏ mặt e lệ
hỏi tại sao chàng trở lại. Chàng âu yếm đáp, “Trời bảo tôi trở lại.”
Cô gái tin ngay.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, California 18-5-2012)
|