|
ĂN THEO NGÀY NHÀ BÁO VIỆT NAM (21-6-2012):
Tản mạn về nhà báo thời đại
|
|
Bữa nay là ngày Nhà báo Việt Nam, ngày
mà anh em trong nghề hay nói đùa là ngày “giỗ kị nhà báo”.
Từng có thời người ta kháo nhau rằng: nghề nào có ngày của
mình thường là nghề… chết đói! Có công thức: Nhà giáo + Nhà
văn + Nhà báo = Nhà nghèo. |
Nhà báo là người đưa tin của thời đại. Trong tiếng Anh, nhà báo là
reporter (có nghĩa là người báo cáo, người tường trình) hay
journalist (người ghi chép tin tức hàng ngày). Đó không chỉ là công
việc của người làm báo, mà còn là sứ mạng, nói cao hơn là thiên chức
của những người chọn nghề viết là cái nghiệp của đời mình.
Tôi bắt đầu đi làm báo chính thức (thời đi học từng làm báo tường,
đặc san của trường) từ năm 1976, ở cái tuổi 18, 19 vừa rời ghế
trường phổ thông vào đời, tới nay đã hơn 36 năm. Nghĩa là tôi đã nếm
trải đầy đủ mọi cung bậc của nghề báo từ sau khi đất nước nối liền
một dải hình chữ S ngó ra Thái Bình Dương. Gần 30 năm viết về mảng
thời sự quốc tế và hơn 10 năm viết về công nghệ đã cho tôi nhiều
trải nghiệm với làng báo quốc tế. Và những trải nghiệm này giúp cho
tôi có một số ý niệm về người làm báo thời hiện đại.
Có thể nói ngay rằng làm báo thời nay sướng hơn cách đây 20, 30 năm
rất nhiều. Các quy định pháp luật đầy đủ hơn, hành lang pháp lý cho
người làm nghề báo cũng rõ ràng hơn, nhận thức của xã hội và môi
trường làm báo cũng tốt hơn. Nhưng điều đáng nói hơn cả là phương
tiện, công cụ làm báo chưa bao giờ tuyệt vời hơn bây giờ.
Tác giả tại trung tâm báo chí của hãng Intel ở Mỹ tháng 9-2011.
Một trong những tiêu chuẩn nghề nghiệp của nhà báo thời này là phải
biết sử dụng công nghệ, cụ thể là công nghệ thông tin. Kinh nghiệm
cho thấy, càng nắm vững về công nghệ bao nhiêu, người làm báo càng
khỏe khoắn và thành công hơn bấy nhiêu. Nhà báo ngày nay không thể
“mù tin học”. Quy trình làm báo mới buộc tòa soạn ngày nay không thể
chấp nhận các bài viết trên giấy hay ảnh in trên giấy – ngoại trừ đó
là tư liệu và chứng cứ (và chúng cuối cùng cũng phải được chuyển
sang định dạng số). Tất cả đều phải được số hóa khi đưa vào quy
trình tòa soạn.
Hồi xưa chúng tôi thật sự là làm “báo viết”. Các bản thảo được viết
trên giấy, sau khi xử lý biên tập xong mới được đánh máy chữ cho
sạch sẽ và rõ ràng để chuyển sang nhà in sắp chữ. Thời những năm nửa
cuối thập niên 1970, giấy viết báo thuộc loại tái sinh màu xám đen
đầy những xác mía, bụi bặm, viết xong một bài báo, tay cũng bị dơ
theo. Bút bi thì sau khi viết hết mực, chúng tôi phải chạy ra chợ
Tân An nhờ mấy ông chuyên bơm mưc viết để bơm mực mới và nếu cần thì
thay cả viên bi. Tình trạng mực rò rỉ, chảy tèm lem cả tay thuộc
loại “chuyện thường ngày ở… tòa soạn”. Viết bơm thì sang lắm mới có
được một cây Hồng Hà nắp kim loại, còn loại Hero của Trung Quốc thì
là ngoại hạng rồi. Tôi nhớ mãi một lần đi khám bệnh ở Bệnh viện Long
An nằm ở góc đường Nguyễn Huệ xeo xéo tòa soạn, thấy ông bác sĩ ghi
toa bằng cây viết bơm rỉ mực dây đầy tay.
Cái khó nó ló ra nhiều cái khôn… ranh. Hễ có dịp đi ra nhà in Phan
Văn Mãng là chúng tôi lại tìm cách xin những rẻo giấy in thừa hay
giấy in hư còn trắng một mặt về cắt ra làm giấy viết hay đóng thành
sổ tay công tác. Giấy in báo tốt hơn giấy chúng tôi viết bản thảo
nhiều. Tôi cũng tự “bào chế” mực viết bơm bằng cách mua những viên
mực học trò về pha với nước rồi dùng bông gòn lọc để bơm xài.
Còn ngày nay từ khâu lấy tư liệu cho tới viết bài đều được thực hiện
trên máy tính. Từ sau khi iPad lên ngôi, máy tính bảng trở thành một
công cụ bất ly thân của nhiều nhà báo. Người ta vẫn thường nhìn thấy
cảnh trong các cuộc họp báo, nhiều nhà báo ghi chép ngay trên máy
tính – thậm chí viết thành bài luôn để gửi ngay về tòa soạn.
Sôi động nhất là giới làm báo điện tử. Để chạy đua thông tin, các
nhà báo phải liên tục cập nhật thông tin bám theo diễn biến sự kiện,
nghĩa là diễn ra tới đâu, đưa thông tin lên tới đó. Làm báo kiểu này
có cái thú riêng “không đụng hàng” của nó. Tôi nhớ lần dự Diễn đàn
Nhà phát triển Intel (IDF) ở San Francisco (Mỹ), ngồi bên tôi là hai
phóng viên của trang tin công nghệ trực tuyến Hexus. Anh chàng phóng
viên ảnh chạy đi chụp hình một lát quay lại đưa thẻ nhớ cho anh bạn
biên tập viên chép vào máy tính, xử lý rồi post ngay lên Internet.
Tôi ngồi mở máy tính vào trang Web đó để tận mắt nhìn thấy tác phẩm
của hai anh bạn được chiềng làng cho người đọc khắp thế giới. Mình
không phải là người của trang tin đó mà còn cảm thấy “phê”, quả là
“tin nóng hổi, vừa thổi vừa coi”.
Người làm báo đều nằm lòng công thức là phần chuẩn bị tư liệu chiếm
50% trở lên trong quy trình một bài báo. Thời xưa viết mảng quốc tế
gian nan lắm. Internet chưa có, truyền hình chỉ có mấy kênh trong
nước, ngon lắm thì có mấy kênh Liên Xô. Anh em phải tìm cách bắt mấy
đài radio của nước ngoài để có thêm thông tin tham khảo. Các báo ở
Saigon thường phải đặt mua báo chí nước ngoài về cho ban quốc tế làm
việc. Giá báo nước ngoài không rẻ, chỉ có tòa soạn mới kham nổi. May
mắn là tôi quen thân với một chị bán báo trên đường Nguyễn Thị Minh
Khai, mổi sáng khi có báo chí nước ngoài mới, chị cho tôi mượn chạy
đi photo những bài mình cần. Tất nhiên thông tin trên báo nước ngoài
khi tới tay ta là thông tin nguội ngắt. Mỗi lần viết bài bình luận
quốc tế, tôi phải đánh vật với cả chồng báo chí. Tôi đã phải nhiều
lần ngồi lỳ suốt cả ngày trong phòng tư liệu của báo Sài Gòn Giải
phóng và báo Tuổi Trẻ để tìm kiếm tư liệu viết các bài quốc tế cho
các báo này. Cực khổ thì khỏi nói rồi, nhưng nỗi khổ tâm nhất là
không đủ các dữ liệu mà mình cần. Thôi thì đành liệu cơm mà gắp mắm.
Còn bây giờ thì thông tin sốt dẻo ngồn ngộn trên Internet. Cần tra
cứu gì cũng chỉ việc search là có. Nhưng giữa cái ma hồn trận thông
tin báo chí trực tuyến đó, người làm báo phải có bản lĩnh, có óc
phán đoán để có thể phân biệt đâu là tin chính xác. Cách tốt nhất là
dùng thông tin của các tờ báo mạng có tên tuổi và vẫn phải tra cứu
chéo nhiều nguồn khác nhau để kiểm chứng. Người làm báo quốc tế
không phải là nhà dịch thuật đơn giản làm cái công việc chuyển ngữ
cho các thông tin báo chí quốc tế. Báo người ta có quan điểm, cách
nhìn riêng của họ. Vì thế, ta chỉ có thể dùng các thông tin của họ
làm tư liệu, dữ liệu để phục vụ cho các bài viết của chính mình. Nói
nôm na là ta như một biên tập viên ngồi tại tòa soạn, còn các nguồn
tin khác là các phóng viên, thông tín viên lấy thông tin, tư liệu
cho ta.
Cái khâu hình ảnh cũng vậy. Hồi xưa, nhà báo xài máy ảnh cơ, chụp
phim đen trắng. Trong thời kỳ khó khăn, phim và giấy ảnh cũng được
phân phát cho phóng viên theo định mức. Cứ mỗi sự kiện hay mỗi
chuyến công tác, phóng viên được cấp bao nhiều pô phim, khi về phải
báo cáo sử dụng ra sao. Tôi đã từng chịu nhiều sự cố đau thương, gọi
mỹ miều là “tai nạn nghề nghiệp” với chiếc máy ảnh. Có lần đi công
tác ở Vĩnh Hưng giữa mùa nước lũ và khi đang căng thẳng chiến tranh
biên giới chống Pôn Pốt, tôi đang đi qua một cây cầu khỉ thì anh bạn
ở báo Quân khu 7 trợt tay đẩy luôn tôi rơi xuống nước, nhận chìm
luôn chiếc máy ảnh. Tôi đã gỡ phim ra, rảy cho ráo nước rồi sáng sớm
hôm sau đón tắc-ráng từ Vĩnh Hưng về Mộc Hóa lên xe đò chạy lên
Saigon sửa máy ảnh (ở đường Nguyễn Huệ). Xế trưa sửa máy xong, hết
xe về Mộc Hóa, tôi phải đón xe về Mỹ Tho (lúc đó Mộc Hóa lên Tân An
hay Saigon phải đi ngã Cai Lậy). Ở Mỹ Tho cũng hết xe về Mộc Hóa,
tôi đang định vô đồn công an xin ngủ nhờ thì gặp anh bạn học có
người thân ở Mỹ Tho, rủ về nhà ngủ. Mờ sáng, tôi lên xe đò về Mộc
Hóa rồi xuống tắc-ráng trở lại Vĩnh Hưng tiếp tục chuyến công tác
vùng biên giới.
Một lần khác, tôi tham gia một cuộc diễn tập
hành quân của bộ đội Long An từ Đức Hòa đi lên miền Đông vào ban
đêm. Chụp cả cuộn phim, tới sáng về lại tòa soạn đưa máy cho anh bạn
làm phòng tối tráng phim. Kết quả là cuộn phim trắng nhách vì khi
gài phim vào máy, cuộn phim đã bị trượt răng, báo hại tôi thả sức
bấm máy… không có phim. Hồi đó tòa soạn thường xài phim Foto của
Rumani hay Liên Xô, sang lắm mới được xài phim Orwo của CHDC Đức. Có
lần, hãng Orwo đổi công thức chế tạo phim mà không ai biết nên cứ
xài công thức pha thuốc tráng phim như cũ, hậu quả là mấy anh em
phòng viên bị chảy phim nhão nhẹt như khuôn mặt của họ lúc được báo
hung tin từ phòng tối.
Thời đó, anh em nhà báo Việt Nam đi tác nghiệp ở nước ngoài cũng rất
gian nan. Để có thể gởi ảnh về tòa soạn cho kịp, họ phải cõng theo
cả máy quét ảnh (scanner), laptop. Sau khi chụp ảnh xong, họ phải đi
tráng phim và phóng ảnh rồi scan ảnh vào máy tính để gởi về nhà qua
Internet. Anh em truyền hình phải vác máy chuyên dùng to đùng, quay
xong phải có đường truyền thuê rất đắt mới có thể chuyển phim về
đài.
Hai bạn phóng viên đài truyền hình VTV tác nghiệp trên đường phố
Mỹ với chiếc máy quay kỹ thuật số nhỏ gọn. (Ảnh: PHP)
Bây giờ các công cụ ghi hình cực kỳ tiện dụng và lợi hại. Tất cả đều
là kỹ thuật số. Mấy anh bạn truyền hình chỉ cần máy quay loại nhỏ,
quay xong dựng thành tin ngay trên máy tính rồi truyền qua đường
Internet bình thường về nhà. Khỏe hơn hồi trước phải è cổ khuân
chiếc máy quay chuyên dụng to đùng xài băng Betacam, quay xong, dựng
xong phải cần tới đường truyền thuê riêng mới truyền về đài được.
Còn phóng viên với chiếc máy ảnh số xài thẻ nhớ trong tay thì thỏa
sức mà tác nghiệp. Chẳng còn lo cái chuyện “đốt phim” nữa, chụp đầy
thẻ nhớ chỉ cần copy ảnh vào máy tính hay ổ lưu trữ rồi lại chụp
tiếp. Thậm chí bây giờ khi điện thoại đã được tích hợp máy ảnh chất
lượng cao, phóng viên sử dụng luôn điện thoại làm máy ghi âm, chụp
ảnh hay quay phim. Chụp xong chỉ việc kết nối Internet là có thể
chuyển ảnh về tòa soạn ngay lập tức.
Bên cạnh công nghệ, nhà báo thời nay không thể thiếu được khả năng
ngoại ngữ - nhất là với các nhà báo quốc tế và phải tác nghiệp ở
nước ngoài. Ngoại ngữ ở đây cụ thể là tiếng Anh, ngôn ngữ chính của
các sự kiện quốc tế. Nhiều lần dự những hội nghị quốc tế, tôi thường
thích thú khi nhìn cảnh người ta từ khắp các nước trên thế giới tụ
hội về sống và làm việc cùng nhau bằng ngôn ngữ chung: tiếng Anh.
Mỗi lần tới làm việc tại nhà máy Intel lớn nhất thế giới ở Khu Công
nghệ cao quận 9 (TP.HCM), tôi luôn có cái cảm giác bồi hồi, choáng
ngợp trước một môi trường quốc tế, nơi người lao động từ nhiều nước
cùng làm việc bên nhau trên đất Việt với ngôn ngữ giao tiếp chung
tiếng Anh.
Có thể hình dung thế này: một nhà báo thời đại có cái đầu minh mẫn,
cặp mắt nhìn xa trông rộng, đôi tai tinh tường, đôi tay tháo vát,
đứng trên đôi chân trụ vững – một bên là công nghệ và một bên là
ngoại ngữ.
PHẠM HỒNG PHƯỚC
* Bài đăng trên đặc san Nhà báo & Sự kiện Long An của Hội Nhà báo
Long An, số Ngày Nhà báo Việt Nam 21-6-2012.
|
Sau 36 năm làm báo,
nay tự vấn lại, tôi rất mừng vì mình chưa bao giờ
làm gì để phải hổ thẹn với cây bút. Cho dù không ít
lần tôi đã phải trả giá rất đắt, bị đạp tới tận cùng
địa ngục vì những nhỏ nhen, đố kị, hẹp hòi của những
người trong và ngoài nghề. Tôi luôn tâm niệm: thà
làm báo nhà chớ không bao giờ báo đời. Mọi chức vụ
trong nghề báo chỉ là phù du, làm sao để khi mình
xuôi tay, người ta vẫn nhớ mình là một NHÀ BÁO (viết
hoa).
Sáng nay, lật lại đống tài liệu cũ, tôi tìm được một
số ảnh thời làm báo Long An.
- Ảnh chụp tôi đi công tác Tân Thạnh (Long An) hồi
tháng 4-1983. Hồi đó tòa soạn có 1 chiếc honda 67
cũ, ai đi công tác xa thì xin cấp xăng đi. Ảnh này
chụp trên Tỉnh lộ 49, khúc Thủy Đông, nay là Quốc lộ
62 dẫn về Mộc Hóa – Vĩnh Hưng.
- Ảnh chụp tôi đi công tác tại tập đoàn sản xuất số
5, xã Mỹ Yên (huyện Bến Thủ, nay là Bến Lức) ngày
26-5-1981. Người đứng bên cạnh là nhà báo Hoàng
Hùng, người bị vợ đốt chết trong vụ án chấn động vừa
qua. Lúc đó, tôi phụ trách bộ phận biên tập kinh tế
của báo Long An, còn Hoàng Hùng vừa từ đài truyền
thanh Bến Thủ về làm phóng viên kinh tế. Hai anh em
rất tâm đầu ý hợp, thường đi công tác chung với nhau
trên từng cây số.
Hồi năm 1981, chẳng biết ăn nhầm cái giống bobo gì
mà tôi dửng mỡ gầy ra cái gánh văn nghệ của báo Long
An tham gia Hội diễn văn nghệ Công nhân viên chức
tỉnh Long An. Dịp Tết, đài phát thanh Long An
phát một chương trình văn nghệ quần chúng dài gần 60
phút "tra tấn" bà con Long An với các bài hát do tôi
tự biên và đội văn nghệ báo Long An trình diễn. Nói
chung cũng có tác dụng. Nhờ vậy, sau đó bà con Long
An không còn sợ đạn pháo 122 ly của quân Pon Pot
nữa, bởi nó chẳng xi nhê gì với "tiếng nhạc át tiếng
bom" của tôi.
Trong ảnh là đội văn
nghệ báo Long An năm 1981. Võ Hồng Khanh, Ngô Thị
Ngọc Mai, Kim Huyền, Trần Thị Vẹn, Kim Hoàng và tôi.
Hai bạn Hồng Khanh và Ngọc Mai đang định cư ở Hoa
Kỳ. Còn nhớ hồi đó, Hồng Khanh ra Hà Nội mua được
cây violon về tập chơi. Buổi trưa, trong khi anh em
đang mỏi mắt chờ tới giờ bếp tập thể báo có cơm trưa
mà Khanh lôi cây đàn "cò Tây" ra kéo thì thiếu điều
mọi người chạy ra sông Vàm Cỏ Tây đâm đầu xuống còn
sướng hơn. Quý vị nào từng nghe người ta tập kéo
violon hay thổi kèn thì ắt sẽ thông cảm cho tụi tôi.
|
|
|
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 21-6-2012)
|