Tìm nhau trong nắng hè
* Ghi chép
Thành phố San Jose cũ và bụi
Lửa hè làm khô cằn thêm cuộc sống
Tìm bạn để gặp một bóng mát
Chia nhau giọt nước Vàm Cỏ Tây.
Thầy Nguyễn Hữu Thành từ Colorado đến hẹn gặp
vợ chồng chúng tôi vào trưa ngày Chủ nhật 8-7-2012 vừa rồi. Cả tối
thứ Bảy hôm trước, tôi đã hồi hộp chờ đợi trong nao nức. Vợ chồng
chúng tôi dự thánh lễ vào chiều thứ Bảy để sáng Chủ nhật được rộng
thì giờ. Rồi sáng Chủ nhật tới. Thầy Thành lái xe riêng nên cả buổi
chúng tôi cứ điện thoại qua lại để dò đường đi của nhau. Đến trưa,
vợ chồng tôi tới điểm hẹn ở góc phố Market và Santa Clara. Thầy
Thành là khách phương xa nên loay hoay dò bản đồ tìm đường chưa tới
kịp. Bà Nước Biếc nhà tôi lo lắng bước ra khỏi xe đứng ở bên đường
theo dõi từng xe qua lại. Tôi nghĩ thầm, “mình cứ nhắm người nào có
đầu hói là chắc ăn." Cuối cùng bà nhà tôi reo lên cho biết thầy
Thành đã tới. Xe thầy chạy ngược chiều nên ngừng ở lề đường bên kia.
Thầy đội nón, ngồi trong xe kín mít, xa như thế lại thêm nắng hoa
mắt, mà bà nhà tôi vẫn thấy, kể cũng tài. Tôi vòng xe lại, nhà tôi
rối rít phone cho thầy và ra dấu chạy theo xe của tôi.
Tới restaurant Hội An, chúng tôi vội ra khỏi
xe. Thế là qua 2 năm trời chỉ thấy nhau qua những tấm hình nho nhỏ
và biết nhau qua những mẩu tâm sự trên Từ đường THKT, hôm nay chúng
tôi đã gặp nhau. Thầy Thành cao lớn, hiền lành, tính tình điềm đạm.
Vẻ điềm đạm lộ ra ngay cả trong nụ cười và dáng đi. Chúng tôi gọi
nhau là anh chị và em vì nhà tôi đoán tuổi thầy khoảng trên 50. Đến
khi thầy cho biết thầy 62, chúng tôi ngớ người ra.
Bóng mát bên đường Santa Clara, thành phố
San Jose, California. (Phó nhòm: cô Nước Biếc)
Sáng Chủ nhật hôm đó lòng tôi có quá nhiều xúc
cảm hơn tôi có thể nhận. Nỗi lòng ẩn kín trong tôi không còn mù mờ
nữa. Tôi nôn nóng gặp thầy Thành một phần vì mến thầy, một phần vì
muốn gặp lại vẻ đẹp bình dị của trung học Kiến Tường qua hình bóng
một biểu tượng. Mối tình cảm như một liều thuốc xoa dịu vết thương
hoài vọng. Thuở xa xưa ấy không còn nữa. Thành đệ đến với tôi như
một đồng đội sống sót sau những thăng trầm đổ vỡ. Cuộc đời phù
phiếm, nhưng vẫn có ở đâu đó vài dấu vết nằm bên ngoài cuộc phù
phiếm. Thành là biểu tượng của tình bạn và quá khứ. Gặp Thành như
thể tôi nhận được tin tức từ quá khứ và để nhận được lời an ủi khích
lệ cho cuộc sống. Tôi vẫn tin rằng bằng một cách nào đó chúng ta có
thể tới được nơi khó tới, nhìn được nét đẹp khó thấy, và tiếp cận
được cái khó tìm. Bởi vì cái mình tin tuy mong manh nhưng có thật.
Trong restaurant Hội An. Bức hình phía sau
là hình cây cầu thượng gia ở phố cổ Hội An. Từ trái qua: thầy Nguyễn
Hữu Thành, cô Nguyễn Thị Bích Thủy, thầy Đỗ Ngọc Trang.
Khi chia tay, thầy Thành nói, “Nếu không gặp
anh chị lần này thì em sẽ đi hoài cho đến khi nào gặp được mới
thôi.” Câu nói thật khiêm nhường và có lẽ chỉ có trong tình bạn của
người ở Trung học Kiến Tường. Vợ chồng chúng tôi cũng nghĩ về thầy
như vậy. Vợ chồng chúng tôi hy vọng lần sau được gặp cả thầy Thành
và cô Huỳnh Kim Thọ, nội tướng của thầy. Có Thành phải có Thọ thì
mới là TT Colo chứ.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, California 11-7-2012)
|