|
Năm thứ ba không có Mẹ ở bên
tôi
Hôm nay giỗ Mẹ tôi năm thứ ba. Nhanh về thời
gian, nhưng nỗi đau không còn Mẹ bên cạnh thì cứ mới nguyên như lúc
3 giờ chiều thứ Sáu 24-7-2009 – thời khắc Mẹ về với Chúa. Chỉ có
khác là thời gian giúp tôi lắng lại – giờ đây tôi đã chấp nhận cái ý
nghĩ và cảm giác là Mẹ đang… đi chơi xa.
Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ là mình mất Mẹ hay Mẹ mất rồi. Mẹ chỉ về
với Chúa, Mẹ chỉ đi trước về nơi chốn đoàn tụ của cả gia đình dòng
họ mà mai này các con cháu bà cũng sẽ lần lượt trở về. Làm sao lại
có thể mất Mẹ được. Mẹ về Trời nhưng mẹ vẫn ở bên tôi – trong óc và
trong tim tôi. Có chăng là Mẹ không còn ở bên tôi bằng hình hài thế
nhân. Mẹ không ở bên tôi mà là ở trong tôi.
Đây là hình Mẹ tôi thời còn trẻ. Thú thật là
3 năm nay, tôi không dám nhìn ảnh chụp sau này của bà vì tôi không
chịu nổi cảm giác nhớ Mẹ. Tôi cũng chưa bao giờ đủ can đảm xem album
ảnh và video tang lễ của bà.
Suốt cả quãng đời còn lại của mình, tôi sẽ phải sống trong nỗi dằn
vặt, cắn rứt vì tôi đã không dành nhiều thời gian cho Mẹ, nhất là
những năm cuối đời của bà. Tôi vẫn sống vị kỷ, chỉ biết có mình tôi,
đam mê các công việc (không phải công danh đâu), hy sinh tất cả cho
những hoài bão của mình. Mặc dù đó là những công việc có ích cho xã
hội, cho cộng đồng, nhưng lẽ ra tôi phải biết cân đối quỹ thời gian
của mình để dành cho Mẹ phần xứng đáng. Tôi cũng đã phí phạm, không
biết trân trọng hồng ân Trời ban là cho Mẹ được ở bên tôi. Tới chừng
bác sĩ báo rằng hãy chuẩn bị cho ngày Mẹ đi xa, tôi mới giật mình –
hối tiếc và hối hả chạy đua cùng thời gian để được tận hưởng cái lạc
thú và hạnh phúc nhất của con người là được sống bên Mẹ mình.
Ba năm nay tôi chưa bao giờ để bàn thờ Mẹ phải lạnh lẽo. Ba năm nay
tôi vẫn mời cơm Mẹ mỗi bữa. Ba năm nay tôi vẫn đi thưa về trình với
Mẹ. Ba năm nay Mẹ vẫn là nơi chốn bình yên, là chỗ dựa, là người an
ủi vỗ về mỗi khi tôi cô đơn, tôi bế tắc giữa bão táp cuộc đời. Mẹ
vẫn luôn ở trong tôi.
Từ sau khi Mẹ đi xa, tôi vẫn luôn nhắc nhớ mọi bạn bè, người quen
đang hạnh phúc có cha mẹ bên cạnh hãy đừng đi theo vết xe đổ của
tôi, mà hãy chăm sóc, phụng dưỡng, báo hiếu song thân của mình khi
họ còn được hồng ân Trời ban cho sống ở bên mình.
Xin chia sẻ bài thơ tôi làm trong ngày giỗ Mẹ năm thứ nhất.
Một năm không có Mẹ
Hôm nay giỗ mẹ lần đầu
Một năm vắng mẹ nỗi sầu nặng thêm.
Đồng hồ vẫn gõ nhịp đêm
Đâu rồi tiếng mẹ đêm đêm hỏi giờ.
Mẹ nay di ảnh bàn thờ
Âm dương cách biệt vẫn ngờ chiêm bao.
Nhiều khi con muốn thét gào
Cho bung thương nhớ đang cào ruột gan.
Hiểu ra thì đã muộn màng
Người con yêu nhất trần gian: mẹ hiền!
Cả đời mẹ gánh ưu phiền
Cho con ngẩng mặt làm duyên với đời.
Con đi khắp bốn phương trời
Bỏ bê mẹ sống như người không con!
Con giờ nhớ mẹ sớm hôm
Muốn ôm lấy mẹ đành ôm bàn thờ.
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon ngày giỗ mẹ lần đầu 24-7-2010
Một lần nữa, trong ngày kỷ niệm Mẹ đi xa năm thứ ba này, tôi xin tất
cả những ai đang hạnh phúc còn có cha mẹ bên mình, hãy coi tôi là
bài học nhãn tiền, đừng để phải giống như tôi suốt phần đời còn lại
phải sống trong dằn vặt lương tâm vì đã không trọn hiếu với Mẹ mình.
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 24-7-2012)
|