Truyền kỳ về Lá Mơ và Diệp Hạ Châu
+ Tạp bút
Chuyện ngày xưa bao giờ cũng đẹp. Dù chuyện xảy ra có vui hay buồn
thì với thời gian trôi qua và mỗi khi nhắc lại, tất cả những sự việc
ấy đối với chúng ta bây giờ nó cũng chỉ là kỷ niệm mà thôi. Chuyện
ngày xưa có vui, có buồn và cũng không loại trừ có những chuyện khôi
hài cười ra nước mắt! Chung qui lại mỗi câu chuyện bao giờ cũng ẩn
hàm ý nghĩa khuyên răn, dạy dỗ người đời một điều tốt đẹp gì đó để
cho phù hợp với đạo lý sống trên đời.
Chuyện ngày xưa, ngày thơ ấu lúc tôi còn đi học ở trường làng và
quan trọng trong tim đen của tôi là những ngày còn vụng dại ấy, bên
đời tôi có được… học chung với A Lìn! Với A Lìn thì bao nhiêu kỷ
niệm cũ của tôi, tôi đều đã thật tình "Không đánh mà khai" với tất
cả mọi người hết rồi! Hôm nay, tôi muốn kể lại chuyện ngộ nghĩnh mà
ba của bạn A Lìn đã làm và đã để cho mọi người chung quanh nhìn vào
được... hả hê, hoan hô hết sức!
Chuyện kể rằng:
Ở làng quê Vên Vên tôi ở có một ông nhà giàu hống hách giống như tên
ông trong giấy tờ mà nhà nước chứng nhận: Đặng Hiển Hách! Ông Hách
này rất là kiêu ngạo, không xem ai ra gì bởi lúc nào ông cũng ỷ cậy
thế quyền mình nhà giàu và có bà con làm quan lớn. Không ai thấy ông
Hách này giúp đỡ cho bà con xóm giềng bao giờ ngoài cái việc ông ta
luôn chèn ép mọi người để thu lợi về cho mình. Nói chung mọi người
sống quanh ông Hách không một người nào ưa thích ông ta [nói trắng
ra là ghét ông ta thậm tệ]. Khổ nỗi, dân quê nghèo đa phần tình cảm
dạt dào nhưng không ai muốn hoặc biết làm cách nào để cho ông ta
biết mình là người sai quấy! Có tích cực đến đâu thì bà con cũng chỉ
biết ngồi lại với nhau và rồi cũng chỉ nhỏ to than phiền ông Hách là
tên… cà cháo, cà chơ!
Thế rồi người gian cũng phải mắc nạn theo luật trời! Ông Hách bị
bệnh hư cang [y học ngày nay gọi là viêm gan siêu vi B]. Bệnh này
ông biết được là do các triệu chứng thể hiện lên người ông ta. Da
ông khô héo và vàng đi trông thấy rõ. Cặp mắt hi hí láo liêng của
ông giờ cũng chuyển sang màu vàng đục. Nói chung bây giờ ai cũng
thấy ông thực sự suy sụp bởi cái dáng người thiểu não khác hơn lúc
sung thời rất nhiều. Có người ác miệng bảo nhà ông Hách chứa nhiều
vàng quá nên lâu ngày màu vàng kim loại đã thẩm thấu vào người ông
rồi! Hồi ấy còn nhỏ quá nên tôi cũng nghĩ như vậy và cũng không dám
mơ ước sau này mình sẽ được nhiều vàng để rồi kết cục phải chịu như
ông!
Chuyện may mắn thường tình cờ đến với người tò mò "ham chuyện lạ"
của tôi đã xảy ra: Một buổi trưa nghỉ học, tôi đến nhà A Lìn thăm nó
với thâm ý hy vọng là để được A Lìn cho vài cục kẹo the xanh đỏ ngậm
chơi cho đỡ thèm!
Bỗng dưng, tôi thấy ông Hách đang ngồi trên ghế
khám bệnh của chú Phoón [ba của A Lìn]. Tôi nghe tiếng ông Hách khai
bệnh oang oang trong lúc chú Phoón đang bắt mạch ông ta. Chú Phoón
nói:
- Pện của ông là pện sơ gan cổ chướng, pện lầy là do ông uống nhiều
"dịu" quá. Tui hốt thuốc cho ông ngoài các vị thuốc bắc "da", ông
còn phải dùng thêm hai vị thuốc "lam" lửa mới phù hợp với pản chất
con người ông! Ông về kiếm lá mơ của người miền "lam". Tui nói thêm
là lá mơ miền “lam” chớ hỗng phải lá mơ của người miền pắc ăn thịt
cẩu lâu nghe. Vị thuốc lam thứ hai pắc buộc phải có cho ông là cây
"dịp hạ châu". Hai thứ lá này ông về phơi khô, sao thủy thổ rồi lem
chưng pa chén sắc lại còn tám phân. Hai thứ thuốc lầy ông phải uống
suốt lời cho thấm vô người bị pện như ông à nghe.
Tôi thấy nét mặt chú Phoón như hả dạ điều gì đó nên tiếng cười của
chú nghe sao mà sảng khoái lắm?!
Tôi thấy ông Hách gật đầu lia lịa, nhưng tôi không hiểu vì sao khi
nghe chú Phoón kê toa có tên hai vị thuốc nam là lạ kia mà đôi chân
mày của ông Hách có vẻ như đang nhiu nhíu lại!
Với chuyện người lớn ngày đó, tôi không quan tâm lắm! Tôi nghe nói
sau này ông Hách đã thiệt thọ dứt bệnh sơ gan là do thuốc chú Phoón
cắt bổ. Và quan trọng nhất là từ sau khi hết bệnh, ông Hách đã hoàn
toàn thay đổi tính tình đối với mọi người chung quanh. Ông trở nên
vui vẻ, hòa hợp và thường hay giúp đỡ mọi người khi bất cứ ai cần
đến ông.
Bây giờ tôi mới biết được cái thâm ý của chú Phoón ngày xưa là do
tình cờ trong một buổi nói chuyện với người bạn già làm nghề đông y.
Tôi nhớ chuyện ông Hách bệnh ngày xưa nên hỏi bạn hai vị thuốc nam
tuy mộc mạc mà hiệu quả vô cùng ấy là gì. Bạn cười ha hả không trả
lời mà lại bảo tôi:
- Ông về hỏi lại Lão sư Võ Lương y nhà ông tên hai vị thuốc ấy là gì
thì sẽ rõ.
Nói xong ông bạn già tiếp tục cười vang dội trong tiếng nói:
- Lá mơ cộng với diệp hạ châu không chỉ trị cho ông Hách mà là dùng
cho tất cả những ai giống bệnh như ông Hách vậy.
Và, may mắn thay, tôi đã hỏi thăm được tên thực của hai vị thuốc này
qua ông anh quí mến Lão sư Võ Lương y.
Ai tò mò, xin cứ liên lạc với thầy Võ Xuân Sơn ắt sẽ rõ.
ngô bảo toàn
(Tân An 7-8-2012 )
Diệp hạ châu.
Lá mơ.
|