Trăng đã lên cao, đêm nay trăng thật đẹp, tôi nhìn trăng
mê mẩn không phải để tìm chị Hằng Nga hay chú Cuội mà
tôi lại nghĩ về mẹ của tôi! Tôi như nhìn thấy mẹ ngồi đó
và đang mỉm cười với tôi, trăng Vu Lan! Trăng rằm tháng
bảy!
Đã bao mùa Vu Lan tôi không còn mẹ và tôi cũng đã thương
nhớ mẹ vô cùng, năm nào tôi cũng đi chùa lễ Phật để cầu
nguyện cho tất cả mọi người trên thế gian, cầu nguyện
cho những người mẹ đã ra đi được an vui cõi vĩnh hằng
trong đó có mẹ tôi. "Mẹ ơi, trăng rằm sáng quá, con đang
đi loanh quanh sân nhà để mà ngắm trăng, để mà nhớ mẹ
như ngày xưa mẹ thường ngồi để xem tụi con đùa giỡn và
được ba đệm đàn mandolin, tất cả không còn. Trưa nay,
sau khi lễ xong, con được cài một hoa hồng trắng, như
vậy là con không còn mẹ nữa mẹ ơi!"
Thật cảm động khi tôi đọc bài thơ của thầy Tuấn viết về
Vu Lan, tôi cảm thấy thương thầy quá, vì thầy tuổi tác
đã cao thế mà khi viết về mẹ, thầy vẫn dạt dào cảm xúc
để người đọc phải rơi lệ:
Như thường lệ, mỗi sáng tôi đều đi bộ mấy vòng, sáng nay
vừa vào tới cửa đã nghe điện thoại reo inh ỏi, tôi vội
vàng bắt phone lên, tôi rất lo vì đầu dây bên kia là
tiếng khóc của Ngọc bạn tôi, một thoáng trong đầu tôi
nghĩ ngay đến mẹ của Ngọc, vì mẹ Ngọc nay cũng già và
sức khỏe đã giảm. Ngọc nói với tôi;
- Hạ ơi, má tao nay sao kỳ quá, thức cả đêm và cứ nói
luôn miệng, tao rầu lắm.
Rồi Ngọc nói thêm:
- Má tao cứ đòi đi thăm dì Sáu tao ở bên Tây Đức vì bà
bảo dì Sáu tao đã chết rồi.
- Sao Ngọc không gọi dì Sáu để dì Sáu nói chuyện với bác
cho bác yên tâm.
- Có, nhưng vài ngày sau là má tao lại nói như vậy, tao
không biết tính sao.
- Có đi bác sĩ khám chưa?
- Bác sĩ bảo già thì vậy, trí nhớ giảm và cho thuốc an
thần để bà ngủ thôi, nhưng thấy cũng có ngủ đâu.
Tôi không biết nói sao để an ủi bạn, hay khuyên bạn điều
gì, chợt nhớ hôm nay là rằm tháng bảy, ngày Vu Lan, tôi
nói với Ngọc:
- Hay là đưa bác đi chùa để bác lễ Phật biết đâu tâm sẽ
được an định hơn và sau khi nghe thầy giảng bác không
còn nhớ chuyện đó.
Ngọc bào:
- Thì định chút nữa đưa má đi chùa nè, nhưng má bảo
không có tin dì Sáu, má không chịu đi chùa.
Hai đứa tôi bàn tính, cuối cùng có một ý kiến hay, tôi
phải đóng vai Cúc con của dì Sáu để nói chuyện với má
của Ngọc cho bà yên tâm. Và chúng tôi thực hiện ngay.
Không ngờ đó là diệu kế, tôi nghĩ nói dối như vậy chắc
không có tội vì muốn trấn an bà thôi. Trong lúc chuyện
trò với bà, tôi trong vai Cúc đã khóc thật sự vì tôi
thấy thương bà quá, bà thương em của mình và lo sợ em
mình chết, bà nói nhiều câu thật cảm động, tôi không bao
giờ quên.
- Cúc hả con, má con khỏe không? Nói má con gọi dì Tư
nha, dì Tư nhớ má con lắm, có người nói má con chết rồi.
Tôi nghẹn ngào vì cảm động, mặc dù tôi đang “đóng
kịch”i, nhưng tôi cứ nghĩ tôi là Cúc thật sự và đang nói
chuyện về mẹ.
Sau vài tiếng đồng hồ, tôi hỏi thăm Ngọc, thì Ngọc bảo
má an tâm rồi, đi ra vườn nhìn ngắm bông hoa, rau trái,
và muốn đi chùa lễ Phật ngày Vu Lan.
Tôi rất vui vì đã giúp được bạn tôi qua cơn bối rối,
nhưng không biết ngày mai sẽ ra sao? Nếu cần, tôi phải
đóng vai Cúc, tôi cũng đồng ý, vì làm được một người
vui, hay nhiều người vui, mình cũng vui lắm.
Vu Lan năm nay trước khi đi chùa lễ Phật, tôi đã làm
được một điều có ý nghĩa. Khi quì bên Chánh điện đảnh lễ
và không quên đã sám hối với đức Phật là mình đã nói
dối. Tôi đã cầu xin đức Phật độ trì cho mẹ của bạn tôi
được thân tâm an lạc, tinh thần sáng suốt để rồi một
ngày nào đó chị em gặp lại thật là vui vẻ.
Không có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn mất mẹ, nhìn bông
hồng trắng được cài lên ve áo hôm nay, tôi bỗng giật
mình thốt lên:
- Mẹ đã mất rồi sao?!!!