Sáng nay đài báo bão. Bão sẽ kéo về vài ngày tới, nhìn
trên màn hình của TV, Hạ hơi giật mình, sao mà đỏ cả
tuần thế kia? Ngộ, bao nhiêu trận bão đi qua mang toàn
tên nữ? Sandy! Sandy! Lần này bà đến thăm chúng tôi đấy
à? Thật ra chúng tôi sợ bà lắm mong bà đừng viếng, chúng
tôi không cần đâu, cảm ơn bà nhé, Sandy!
Có lẽ mọi người lo sợ bão lụt kéo dài nên ùa nhau đi mua
thực phẩm dự trữ nên shop Hạ làm ế chi lạ, ngồi ngắm
rừng thu đầy sắc lá, đẹp quá, thật quyến rũ. Hạ đi lang
thang vào rừng không quên mang theo chiếc máy ảnh nho
nhỏ. Ôi đẹp làm sao, Hạ như quên là mình đang đi làm, và
sắp tới thời tiết sẽ xấu, mưa bão tơi bời... và sẽ không
đi làm được.
Tôi đã lang thang suốt buổi chiều
Nắng thu vàng nhạt gió hiu hiu
Xạc xào bước nhẹ trên thềm lá
Thoáng thấy trong lòng nỗi tịch liêu
Lá thu thật đẹp đã lôi cuốn Hạ, cầm máy lên và bấm, có
những chiếc lá lạc loài nằm chơ vơ tội nghiệp, rồi đây
sẽ phai và tan rã để trở về cát bụi. Tất cả đều vô
thường! Ô kìa sao lại có một chiếc lá màu đỏ thắm nằm
đây? Đẹp vậy mà gió nỡ chia lìa cuống với cành! Nhìn
chiếc lá, Hạ chạnh nghĩ rồi đây mình cũng rụng rơi như
thế, Hạ tần ngần nhìn chiếc lá.
Chiếc lá nằm trơ với bến thương
Quạnh hiu giấc ngủ ở ven đường
Nguồn minh họa: Internet.
Nhặt lá lên và nhìn hạ thoáng chút buồn, gió nhè nhẹ
thoáng qua, Hạ thấy dễ chịu và sức hấp dẫn của cảnh thu
đã kéo Hạ đi xa hơn của khu rừng. Vừa tìm cảnh đẹp để
chụp, Hạ tìm cảm hứng để viết vài câu thơ kèm theo hình
ảnh để gửi cho bạn bè, tội nghiệp nhỏ Thủy hôm gặp Hạ nó
bảo:
- Tao thấy cảnh đẹp của bốn mùa qua hình ảnh thôi, chưa
bao giờ thấy cảnh thật, nhất là mùa thu đẹp như tranh
sơn thủy hả mậy? Hãy kể và tả cho tao nghe để mà tưởng
tượng nha khỉ nhỏ. Đừng kể như tranh sơn dầu cà quẹt
nhen.
Rồi nhỏ cười hóm hỉnh chọc ghẹo. Hạ thích vẽ, hồi còn ở
trung học, Hạ vẽ lại bức tranh trong trang bìa của cuốn
tiểu thuyết “Một thời để yêu, một thời để chết” của
Erich Maria Remarque, thầy khen "nức nở" mà nhỏ Thủy nỡ
lòng nào lại chê "cà quẹt", tức lắm, nhưng Hạ không thèm
nói tiếng nào, nó còn bảo cho nó đem về "liệng cống"
(lộng kiếng), Hạ thích tấm ảnh ở bìa sách đó lắm. Nghĩ
tới Thủy, Hạ thấy nhớ và thương bạn quá, Hạ cười và nói
một mình:
Nguồn minh họa: Internet.
- Thủy ơi, ta đang chụp cảnh thu cho mi đây. Cảnh thật
đấy nhé.
Một chiếc lá rơi, Hạ giật mình, ồ mình đi xa quá, thôi
trở về kẻo mọi người không biết mình đi đâu. Hạ quay
bước trở về shop.
Tối qua nhỏ Ngọc gọi và "càm ràm" sự bực bội của nó, Hạ
lúc nào cũng là bể chứa của bạn bè.
- Ê mậy, tao kể mày nghe về chuyện của 409 và 832.
-
Chuyện gì kể tao nghe đi có làm quân sư quạt mo được
không?
-
832 khùng mầy ơi, khi vầy khi khác, tao không hiểu nổi,
832 bị dị ứng mùa thu cứ khịt mũi hoài, thấy vậy tao hỏi
thăm thì hắn bảo có uống thuốc rồi, năm nào cũng vậy.
Tao nhớ tới Marito định hỏi uống thuốc không, tao mua
tao gửi qua, tự nhiên quạu...
-
Quạu? Tao ngơ hiểu?
-
Ừa, kỳ cào... 803 bảo đừng hỏi nữa, hỏi anh quạu đó. Mày
thấy kỳ không? Tao ghét quá off phone.
-
Rồi sao?
-
Không gọi lại, mày thấy ba trợn không, tao không hèm gọi
thăm nữa, chưa bao giờ thấy ai quán đải như vậy. Rồi hai
bữa sau tự nhiên gọi tao, tao tưởng xin lỗi ai dè hỏi ý
kiến ý cò về việc dời sang tiểu bang South Carolina, mày
coi có liên và quan gì tao đâu.
-
Liên chứ vì liền mà từ South Carolina gần mày quá chứ lị
hihihi....
-
Thôi tao không thèm chơi nữa, kỳ cục lắm, coi vậy tìm
một người bạn tốt thật khó.
-
Ủa còn 409? Mày đắt hàng nhỉ ?
-
Oh, 409 được lắm (tiếng lắm được nhấn mạnh - đó là tật
của nó), vui vẻ, tụi tao hứa sẽ là bạn thân chia sẻ
những vui buồn.
-
Tốt! Vậy có gì mà mày càm ràm?
-
Tự nhiên 409 im re, tao gọi cũng không bắt phone.
-
Chắc bận chứ gì.
-
Không đâu mày ơi, thôi hỗng ai là tốt hết, tao giờ không
thèm chơi với ai nữa.
-
Ủa mà 832 và 409 là ai? Ở mô? Sao mày quen vậy?
-
Thì... thì trên "mạng"...
-
Trời!!!!
Hạ
chợt nhớ tới một bài viết của thầy Huỳnh Chiếu Đăng bèn
nói:
-
Mày ơi, thế giới Internet là chốn giang hồ nhiễu nhương
có nhiều chông gai cạm bẫy, hoa thơm cũng có nhưng hiếm
lắm, đừng bao giờ tin vào thế giới ảo giả nhé ngốc.
- Tại buồn quá mày ơi, tao sẽ không mở computer nữa.
-
Khùng, thiếu gì cái để mày học hỏi, tất cả những văn
minh nhân loại đều nằm trong đó.
- Nhưng chán lắm, tao muốn có bạn để "thót"
- Hihihi..., nè thầy HCĐ còn dạy: muốn tránh được phải
có "chánh niệm" khi xách keyboard và bình cà phê dấn
thân vào chốn giang hồ, đó mày hiểu chưa?
- Hỡi ơi thân gái dặm trường mà đường xa diệu vợi! Mình
ở đây buồn quá thú vui là tìm trong thế giới ảo hình
bóng thầy cô và bè bạn để mình có thêm sức mà làm trâu
cui.
Hai đứa cười nhưng chắc chắn mỗi đứa đều có một ý nghĩ
riêng. Thường hai dứa hay tỉ tê tâm sự với hình thức
"nấu cháo cell phone", nhất là vào cuối tuần vì được
free. Tại sao phải vướng bận chuyện chẳng ra gì, trong
khi trước mắt phải đương đầu bao khó khăn cho cuộc sống,
cho người thân của mình, cho bạn bè, cho quê hương mình,
và cho chính mình.
Hạ đã về lại shop, khách vẫn lưa thưa, Tivi vẫn báo động
có bão lụt, vậy là bà Sandy sẽ đến.
Xem lại mấy tấm hình mới chụp trong máy, Hạ thấy vui
vui. Hôm nay mình đã tận mắt nhìn chiếc lá thu.
Chiếc lá vàng đong đưa chờ gió rụng
Sự vô thường có nghiệt ngã không em
Đang vô tư chợt rời cuống lìa cành
"Thân cát bụi, trở về cùng cát bụi!"
Nghĩ tới Ngọc, Hạ nghĩ chắc có điều gì bí ẩn bên trong
thế giới ảo của nó nên nó giữ kín không muốn mình biết,
nhỏ này… thiệt lạ . Chợt nhớ trong phim Tàu ngày xưa, Hạ
từng xem, thường nghe những nhân vật trong phim hay nói:
"Giang hồ hiểm ác, thế nhân khó lường".