Sáng nay trời thật ẩm, phải rồi tối qua mưa rỉ rả
cả đêm. Mùa đông đã đến, nhớ ngày xưa ba tôi hay
nói Đông chí đừng ra ngoài chơi vì trời sẽ lạnh hơn, mưa
gió, có nhiều luồng "khí độc" dễ bị bệnh lắm. Anh em
chúng tôi còn quá nhỏ không hiểu Đông chí là gì và rất
sợ, được má cho mặc áo ấm, ngồi trong nhà và má cho ăn
chè đậu trắng nóng hổi. Cho tới hôm nay sau mấy chục năm
mà tôi cũng không hiểu tại sao, ba má đã mất rồi biết
hỏi ai! Đó là những kỷ niệm đẹp và êm đềm luôn ghi sâu
vào tâm trí tôi.
Kỷ niệm làm sao dễ xóa mờ
Ngàn năm luôn giữ dẫu trong mơ...
Nghe xôn xao về ngày tận thế (21-12-2012), bao nhiêu vị
chiêm tinh gia đã đoán này đoán nọ, thậm chí có những
khoa học gia cũng đoán, nhưng có hay không? Rồi lại có
tin sẽ không có ánh sáng suốt ba ngày ba đêm.... nhiều
lúc tôi nghĩ hay là tin do những nhà sản xuất nến, đèn
pin...?? Nhưng dù có gì đi nữa, tôi cũng vẫn phải đi
làm, không còn được ngồi nhà mà ăn chè đậu trắng má cúng
ngày Đông chí, không được cùng anh chị chơi đánh kiếm
trên bộ ván gõ, cười giỡn thật hồn nhiên, không hề biết
điều gì sẽ xảy ra cho dù là tận thế. Ôi, tôi thèm cái
hạnh phúc đó, thèm được như thời thơ dại bên cha mẹ và
anh chị em! Lái xe đi làm xa mà lòng tôi nặng trĩu,
không phải lo cho ngày mai không còn nữa mà tôi nhớ ba
má tôi vô cùng! Cô bạn thân cũ của tôi gọi tới:
-
Ê mậy, hôm nay 21 tháng 12 đó, coi chừng tận thế. Và nó
cười ha hả.
Tôi bảo: Tận thì tận sợ gì, tất cả đều gặp nhau ở dưới
thì vui. Nhưng cũng phải đi cày nè.
Cô
bạn của tôi thì vậy, lâu lâu gọi nha nhá vài câu rồi im
ru, tôi đã quá quen thuộc nên không gì thắc mắc. Vừa lái
xe, tôi nhìn lên bầu trời, ôi sao lạ thế kia, mây thật
thấp và lạ lùng phủ một màu đen xám và như có vảy màu
xanh xen lẫn, tôi thấy đẹp nên lấy máy ra bấm hình, tôi
cười một mình và nghĩ:
-
Ngày tận thế, mình lang thang ngoài đường, gió cuốn
mình đi đâu, mong gió sẽ đưa mình về nơi có ai đó đang
mong đợi!
Gió thật mạnh, tưởng như gió đẩy đưa xe tôi đi, tôi
thích quá muốn nghêu ngao một bài hát "Đêm qua chưa
mà trời sao vội sáng, một đàn chim cánh nhỏ chở mùa
sang... Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối. Mím môi
cười mà nhớ thương khôn nguôi..." Một lần
tôi đã được ru ngủ bằng bài hát này, mắt tôi cay xè, thì
ra tôi đã khóc!
Nửa đêm thức dậy nhớ tiếng ru
Âm vang từ thành phố xa mù
Điệu nhạc đưa em vào giấc ngủ
Tiếng đàn réo rắt cả đêm thu...
Tôi nhìn lên bầu trời, vẫn oằn oại, ô kìa từng đàn
chim đang bay, chẳng biết chúng bay về đâu, chim ở đâu
mà nhiều thế, từ phía xa xa một cánh chim bay thật chậm,
sao cô đơn thế, tôi thấy thương cánh chim nhỏ này quá.
Bay đi đâu, đường bay đôi cánh có mỏi?
Chim buồn cất cao tiếng hát
Phương xa nay đã lạc đàn...
Bầu trời vẫn vậy, gió vẫn mạnh, mọi người sao vội vã thế
kia, tôi vẫn lang thang xứ lạ quê người một mình, nỗi
cô đơn trống vắng, nghĩ tới cánh chim nhỏ tôi thấy bùi
ngùi, bay về đâu thế kia, trời mùa đông lạnh lẽo, chim
có bạn hay không mà một mình vời vợi? Mùa đông đang đến,
trời lạnh thêm và tuyết sẽ trắng xóa, mình sẽ ngồi nhìn
ra song cửa để mà suy gẫm chuyện đời, thương về kỷ niệm,
nhớ nhung lung tung.
Chợt nhớ bài hát “Đêm lạnh” của Phạm Trọng Cầu mới nghe
ban sáng: “Đêm đông lạnh phố buồn, em ơi rét không
em. Bơ vơ giữa phố phường, tìm đâu người mến thương...”
sao mà thấm thía quá!
Cánh chim đã xa khuất, thực tế tôi đang đi cày, dù có
lạnh lùng tuyết phủ giá băng, dù cho tận thế ngày mai,
hôm nay cũng phải đi làm. Tôi thấy thương mình quá,
thương cánh chim lạc đàn bay về đâu!