Tôn chỉ của nhóm Đạo Nổ năm
Quý Tỵ
Trong trụ sở của nhóm Đạo Nổ Ngàn Phương - ĐNNP, tức nhà bếp của Từ
Đường THKT, Đỗ Xanh ngồi ở góc phòng với cái laptop computer. Đỗ gõ
email gửi cho nhân viên của gánh xiệc chữ. Thư rằng: “Chào anh em
phe ta, năm ngoái có nhiều tin đồn ba xàm quá mạng. Vậy tiệc tân
niên Quí Tỵ kỳ này, chúng ta lấy chủ đề “Hy vọng trong bình an” để
động viên mọi người. Tuần sau chúng ta gặp lại. Như thường lệ Kiến
Đen và Lê Trắng lo việc thiết kế hội trường đấy nhé. Chấm hết”
Hôm nay đúng hẹn, Đỗ tôi tới trụ sở của nhóm ĐNNP. Ngoài cổng bếp Đỗ
thấy có hai bức tranh, hình nổi 3D, xếp đặt như hai vế đối. Cột bên
trái treo hình Phong Xẹp, miệng cười toe, tay ôm cái ống bơm xe đạp.
Cột bên phải treo hình Kiến Đen, đầu sáng bóng, tay cầm chiếc lược
khảm xà cừ. Thời đại kỹ thuật cao, câu đối thay vì viết chữ, ý nghĩa
được cô đọng thành hình ảnh rất ấn tượng. Đỗ ngắm hình và thấy ngay
nguồn lực hy vọng của hai nhân vật trong hình truyền vào mình. Đỗ
lẩm bẩm, “Hay! diễn tả đạt chủ đề.” Bỗng có tiếng khàn khàn chào sau
lưng. “Chào thầy ạ.” Đỗ quay lại nhìn, té ra đệ tử Hoa Phong Trần.
Hoa Phong Trần: Thưa thầy, em mang một thắc mắc đã hơn 40 năm, nay
gặp thầy mới dám hỏi. Số là: trong kỳ thi lục cá nguyệt thầy nói:
“Ai không hiểu đề thi thì giơ tay lên.” Em giơ tay cao tới 10 phút,
cả lớp ai cũng thấy nhưng thầy cứ tảng lờ đi. Em quê quá phải bỏ tay
xuống.
Đỗ Xanh: Mèng ơi! giơ tay lên là đặng cho máu ở tay nó chảy xuống
óc, nhờ đó mà động não tự suy nghĩ ra bài giải. Đâu phải ai giơ tay
sẽ được giảng đề thi. Thế hồi đó em làm bài đặng không?
Hoa Phong Trần: Dạ, em làm bài còn dư giờ. Cám ơn thầy. (lẩm bẩm:
biết vậy mình giơ cả chân lên.)
Đỗ đi vào trong bếp. Anh em nhóm Đạo Nổ đã có mặt đầy đủ. Mọi người
chào hello ầm ĩ. Ngô Vàng móc trong cạp quần ra 4 trái bắp nướng còn
nóng tặng mỗi người một trái. Kiến Đen la to, “Anh bồi ơi, cho một
dĩa muối ớt.” Lê Trắng nói với theo, “Và 4 ly nước sông Vàm Cỏ lóng
phèn.”
Đỗ Xanh: Lâu quá mới có dịp vấn an anh em. Nghe nói Ngô đệ phải vô
nhà thương phải không?
Ngô Vàng: Hê hê hê… Ngô tôi một hôm theo dưỡng nữ vào nhà thương.
Ngô thấy các ông ngồi uống bia bên cạnh các cô chiêu đãi viên xinh
như mộng. Có nhóm thi nhau hát kờraôkê, rồi đánh bạc tứ sắc, rồi
chơi game, rồi coi xinê… vui thật là vui. Ngô thích quá, nhân lúc bà
xã vắng nhà cũng thấy buồn, nên làm đơn xin nhập viện. Ai dè họ nhốt
vô cái phòng lạnh lẽo sặc mùi cồn. Ngô khiếu nại, họ nói: “Chỗ bác
tới hôm qua là khu chào hàng dành riêng cho du khách tham quan, chứ
bệnh viện thật là ở chỗ này.” Ngô tôi hết hồn. May nhờ Kiến Già Bách
là học trò cũ xông xáo can thiệp họ mới cho xuất viện. Thật hú vía.
Đỗ Xanh: Đệ làm huynh nhớ tới chuyện của mình. Mùa Đông vừa rồi bên
Mỹ ai cũng bị cúm nằm liệt giường. Vợ chồng Đỗ tuổi già chịu không
nổi bèn tính kế vào viện dưỡng lão. Đỗ thăm một viện có tên là “Hạnh
phúc tràn trề”. Đi chỗ nào Đỗ cũng thấy người ta cười hô hố mặt tràn
đầy hạnh phúc. Chợt thấy có cô mặt mũi khó đăm đăm dáng nghiêm nghị.
Đỗ hỏi tại sao cô không cười. Cô ta trả lời, “Cháu là y tá ở đây mà,
cháu có bị điểm huyệt cười đâu.” Huynh bỏ chạy một mạch….À… Thế còn
Kiến Đen và Lê Trắng có chuyện gì không?
Kiến Đen: Dạ, hổm rày đệ tử bận việc tổ chức họp mặt gia đình THKT
mất ngủ triền miên. Hôm qua đệ tử chạy về Mộc Hóa thăm sự tình. Đệ
tử thấy có con cá linh chạy thục mạng. Đệ tử chặn lại hỏi. “Có
chuyện gì thế mậy?” Cá linh nói, “Giàng ui! dân THKT tổ chức hội
ngộ. Họ đang bắt heo cạo lông.” Đệ tử nói, “Nhưng cá có phải là heo
đâu mà sợ?”. Cá tái mặt trả lời, “Nếu bị ông chủ quán phở Dương Tấn
Lương và ông nhạc sĩ Phạm Văn Định tóm được thì khi chứng minh mình
không phải là heo cũng quá trễ rồi. Thôi con chào quan bác.”
Lê Trắng: Dạ, còn tiểu nữ cũng thấy nóng ruột vì ngày hội Tết. Tiểu
nữ nghĩ rằng hội tết chắc nhiều việc lắm nên mò tới Núi Đất đặng phụ
một tay. Gặp viên ngoại Trần Văn Thới, tiểu nữ nói, “Bẩm ngoại cháu
tự nhiên có cảm hứng muốn làm việc, vậy ngoại có cần phụ gì không?”
Trần viên ngoại trả lời, “Cháu ngồi đây lấy cảm hứng mần thơ đi, còn
vụ mần việc cứ tà tà ăn xong rồi tính.” Tiểu nữ ngạc nhiên hỏi, “Nếu
cứ ăn trước làm sau, tà tà như vậy, làm thế nào đủ tiền lương nuôi
vợ?” Viên ngoại trợn mắt quát to, “Dân THKT từ thời lập trường tới
giờ có cha nào đủ tiền nuôi vợ. Cái số như dzậy rồi cãi sao đặng.”
Cả nhóm Đạo Nổ nhìn nhau cười vang.
Đỗ Xanh: Cũng như thường lệ hằng năm, xin mời giáo sư Ngô Vàng, phát
ngôn viên của nhóm, trình bày với gia đình nhà Kiến khắp năm châu
bốn biển về tôn chỉ của nhóm ta hướng về năm mới.
Ngô Vàng: (tằng hắng) à hem… Thưa tàng thể quí dzị, tôn chỉ của
chúng tôi và cũng mong sẽ là của toàn bang là: niềm “hy vọng trong
bình an.” Thưa tàng thể quí dzị, biểu tượng của tôn chỉ này là tiếng
cười.
Nguồn minh họa: Internet.
Trước hết chúng ta hãy cười phá lên khi gặp nhau trong hội Tết THKT.
Rồi lúc nào cũng vậy, chúng ta luôn luôn đón chào nhau bằng tiếng
cười. Bởi dzì, thưa tàng thể quí dzi, (hét to) cười là dấu hiệu của
hy vọng trong bình an.
Chỉ có bình an mới có tếng cười. Xưa nay có ai đang tang chế rầu rỉ
mà cười được. Đố ai thi rớt mà cười. Nếu cố cười miệng sẽ như mếu.
Tuy nhiên có kẻ xuyên tạc nói rằng người khùng lúc nào cũng cười.
Lại có vị nói, “Người Việt ta bạ cái gì cũng hì, chả ra làm sao.”
Đáng tiếc, đó là những tiếng cười do mát dây, vô căn cứ, và vô
duyên, cụ Nguyễn Văn Vĩnh đã nói nhiều rồi. Nhưng mà, (đập bàn) ai
trố mắt kinh ngạc nhìn người khác cười là cái nhìn thiển cận, hay
nói đúng hơn, là cái nhìn của những kẻ thất vọng.
Kể ra mới sáng ngủ dậy mà cười hi hí thì bà vợ không khỏi hết hồn.
Nhưng mà, này nhé, bạn coi ngày hôm nay qua đi như vở hài kịch. Bạn
chấm dứt nó đó bằng tràng cười hỷ xả rồi lăn quay ra ngủ. Sớm mai
thức dậy, bạn thấy mình vẫn còn sống với hai bàn tay lao động. Bạn
thấy ánh nắng ban mai chờ đón. Bạn thấy vợ bạn vẫn còn nguyên đang
ngủ mơ. Tất cả không phải là một mầu nhiệm tràn đầy hy vọng đẹp hay
sao (cảm động lau nước mắt). Bạn hãy tạ ơn đời bằng một tiếng cười
thanh thản. Tiếng cười đó là toàn thể cái điều tối thượng của sự
sống con người. Lão Ngô tôi xin kính chào quí dzị. Hê hê hê.
Ngô Vàng dứt lời toàn nhóm Đạo Nổ và nhóm nhà bếp mạnh ai người đó
cổ võ. Tiếng vỗ tay, đập bàn, gõ nồi niêu xoong chảo ầm ĩ. Có anh
kiến đi ngang qua, anh ta nói, “Chắc ở trỏng có ai trúng cá độ.”
ĐỖ XANH
(Elk Grove,
California, USA 7-2-2013)
|