dnnp - đỗ xanh

 

 

 

Vòng đời của một chiếc lá

 

 

* Tùy bút

 

Mặc dù đã biết trước là có tuyết hôm nay, nhưng sao tôi lại thấy ngạc nhiên mới lạ chứ! Tuyết rơi! Trận tuyết đầu mùa tuy trể nhưng cũng gọi là có tuyết! Tuyết không nhiều lắm đủ chất đầy mui xe, và đủ để đường sá dơ bẩn vì nắng lên tuyết tan ra. Lạnh! Cái lạnh của thời tiết và cái lạnh của người tha phương khi xuân về, tết đến! Lái xe đi làm mà lòng miên man nghĩ ngợi.

 

Giờ này chắc quê nhà đang rộn ràng chuẩn bị đón tết, chợ hoa đầy những cành mai vàng rực rỡ, cành hồng thắm tươi, có những chậu vạn thọ cùng cúc đủ loại khoe màu dưới nắng xuân cho đàn bướm lượn vòng, ôi sao mà tôi nhớ quá, nhớ tết quê nhà! Đã bao mùa xuân tha hương, đã bao nỗi day dứt nhớ quê nhà, nhớ lại những ngày tháng cũ khi đặt chân đến xứ sở xa lạ này, tôi được người anh đã thương và đón nhận với sự giúp đỡ thật chân thành, không bao giờ tôi quên được,giờ đây anh đã an vui cõi vĩnh hằng. Mỗi độ xuân về tôi nhớ anh tôi quá, anh đã hướng dẫn tôi mọi thứ để tôi làm quen với cuộc sống mới, và hiểu thế nào "văn minh" của xứ sở được mệnh danh là văn minh này, tôi thật là buồn và tự hỏi tại sao người hiền lương lại từ giã cõi đời quá sớm, hay là cuộc đời này chỉ là cõi tạm nên chỉ mượn chừng ấy thôi cũng đủ. Đã đành là có sự vô thường, nhưng tôi vẫn thấy buồn, thấy tiếc nhớ những người thân yêu của tôi qua đời, họ về đâu nhỉ?

 

Tôi đã từng ngồi hàng giờ để nhìn chiếc lá thu rơi và xem lá đó về đâu, dừng lại phương nào?Tại sao mùa thu lá lại rơi? Có một bài hát tôi đã từng nghe nhưng không nhớ của ai, có những câu ngẫm nghĩ thật là thấm thía: "Hỏi lại mùa thu tại sao lá rơi, hỏi lại mùa thu, hỏi lại mùa thu tại sao lá khô vẫn rơi đầy...."

 

Thì ra không chỉ mình tôi thắc mắc, cả văn sĩ, thi sĩ và nhạc sĩ. Tôi mỉm cười một mình, chắc mình ngố lắm! Tôi yêu mùa thu, tôi thích lang thang dưới hàng cây thu vàng, nhưng có một cái thực tế là lá thu rơi ngập cả sân nhà, đó là không kể "lá rơi hàng xóm lá bay sang..." Và khi lá đã khô nếu có một trận mưa thu nào rơi rớt thì còn không chiếc lá của tôi, sân nhà trở nên dơ bẩn và phải hốt lá thôi.

 

Hôm ấy trời trong và ấm lạ thường, nhớ ngày Thanksgiving năm rồi trời sương mù dày đặc khó mà lái xe. Năm nay thì ngược lại, trời đẹp như mùa hè, như thường lệ hàng năm ngày Tạ ơn, tôi đi thăm mộ những vị ân nhân của mình.

Mộ anh Công đây rồi. Có chút gió nhẹ thoảng qua, tôi tưởng chừng như anh Công đang đứng trước mặt mình.

 

- Anh Công khỏe không, xin lỗi tụi em thăm anh hơi trễ. Hôm nay trời đẹp quá!

 

Tôi nhổ sơ những cỏ dại xung quanh, đặt cành hoa trước mộ và đi thắp nhang , không quên thắp nhang cho những bạn láng giềng của anh Công. Thế là xong một kiếp ngườ! Anh Công đã ngủ yên giấc ngàn năm mà không cần biết thế giới đổi thay, không cần biết mùa Xuân cây đâm chồi nẩy lộc, mùa Hạ rực rỡ cành lá sum suê, mùa Thu rừng cây thay áo với những sắc màu, mùa Đông lạnh lẽo giá băng....

 

Thu về, lá rơi lá rụng, tôi chợt nhớ hai câu thơ của Hồ Dzếnh:

Thu xa bằng gió, bằng mây

Không gian thở nhẹ, buồn vây chìm chìm....

 

Buồn thật! Nhìn chiếc lá rơi xuống chân tôi chợt nghĩ đến vòng đời của chiếc lá, nó như thế nào nhỉ? Con người có sự sống, có sinh, lão, bệnh tử, có sinh ly, tử biệt... thì lá cũng có kiếp sống của nó và có một vòng đời!

 

Tôi có cô bạn thân, cô rất thích trồng hoa, hầu như quanh nhà cô lúc nào cũng sặc sở sắc hoa, mùa đông thì cô bê cả vào trong nhà, cuối xuân cô lại bê ra vườn, ai cũng khen cô giỏi chăm sóc, đủ màu  thật là rực rỡ đong đưa theo chiều gió và thu hút đàn bướm ong bay lượn. Tôi hỏi cô:

- Làm sao mà Tiên trồng hoa hay thế, hoa nở thật to và sum suê tươi tốt?

 

Mỉm cười, Tiên bảo:

- Mình ủ những lá khô thành phân bón đấy, compost đó Hạ không làm thế sao.

 

Tôi lẩm bẩm, lá rơi, hốt lá ủ thành phân, bón cho cây tươi tốt, lá rụng, lại ủ phân... Ôi vòng đời của một chiếc lá, thương làm sao! Thế còn con người nhỉ?

 

Nguồn minh họa: Internet.

 

Nắng đã lên cao, tuyết tan hết, đường trở nên ướt và dơ, ô kìa nhìn chiếc xe  bị nàng tuyết ghé qua, nàng ra đi để xe tôi thật là khó nhìn. Xa xa có đàn chim thấp thoáng tôi tưởng như đàn én bay về đón xuân sang, mai vàng không thấy làm sao biết xuân về hay chưa? Thực tế tôi đang đi làm, phải đi làm cho dù tuyết rơi hay xuân về tết đến!

 

Sáng nay nhìn tuyết lạnh lùng bay

Khoảng không mù mịt thoáng ai hoài

Trời xa trắng cả màu nhung nhớ

Khắc mãi tim hồng không nhạt phai!

 

lêthị hạanh

(Maryland 7-2-2013)


 

 


Copyright © 2010 - 2013 Trung hoc Kien Tuong Homepage