Sáng nay trời
mát lạ thường, không ngờ mùa hè mà thời tiết như thế này! Tôi đi bộ
theo thói quen mỗi sáng thật dễ chịu và không thấy mệt dù đã đi
nhiều vòng. Cách đây hai hôm, cạnh vùng tôi ở có cơn bão nhẹ, mưa
gió, cũng đủ để xô ngã những cây cằn cỗi, và có lẽ vì thế mà sáng
nay trời mát cũng nên.
Lòng miên man
nghĩ ngợi chạnh nhớ ngày mồng năm tháng năm của năm xưa, lúc mà tôi
còn nhỏ sống cùng anh chị em và ba mẹ, tuổi thơ thật vui, hồn nhiên,
tôi thật hạnh phúc vì mình được sống trong vòng tay của cha mẹ, luôn
được cha mẹ dạy bảo những điều hay lẽ phải, cha dạy những trò chơi
và những kiến thức dù nhỏ nhoi để con cái khi ra đời không vấp ngã.
Ngày mồng năm đã qua mấy ngày rồi, năm nay tôi không mua bánh ú tro
để cúng như mọi năm, loại bánh mà ba tôi rất thích, lòng tôi thật áy
náy như mình có lỗi thật lớn với ba mình. Cuộc sống thật tất bật,
mãi vật lộn với cuộc sống mà tháng ngày trôi qua tôi không hay biết,
lâu lâu mở lịch tay ra xem thấy giật mình, tuổi già cũng xồng xộc
đến vậy mà cứ tưởng như ngày nào, như mới vừa hôm qua. Ba đâu còn,
ba giờ ở tận phương nào, ai nhắc nhở con mỗi khi con gặp bất trắc
xảy ra, nhớ ba vô cùng, văng vẳng bên tai như nghe có tiếng nhạc
tiếng hát của Paul Anka với bài “Papa”:
"Everyday my
papa worked
To help to make
ends meet
To see that we
would eat
.....
When she died
My papa broke
down and cried
All he said was,
"God, Why not take me!"
Tôi thật xúc
động khi nghe bài hát này dù đã nghe biết bao nhiêu lần. Nhớ hồi mẹ
mất ba cứ ngồi thừ người ra im lặng ba cứ bảo "sao không là ba ra đi
mà người ra đi là mẹ của con", nước mắt ba lăn dài, tôi nghẹn ngào
không nói được câu nào, ôm ba mà khóc. Rồi ba cũng ra đi! Ở thế giới
bên kia chắc là ba đã gặp mẹ.
Nguồn minh họa: Internet. Thanks.
Tôi nhớ ngày
xưa ngày mồng năm mẹ thường hay đổ bánh xèo để con cháu cùng ăn, ba
hay hỏi chúng tôi: "đố các con tại sao gọi là bánh xèo?", không ai
trả lời chỉ cắm cúi ăn thôi, ba bảo: "dễ quá mà sao hỗng biết thì
chảo nóng cho cục mỡ vào khi nó tan một chút lấy cục mỡ ra, đổ bột
vào nghe cái xèo... thì nó là bánh xèo, vậy mà không biết" rồi ba
cười ha hả, chúng tôi cười theo, và trên bếp tiếng xèo xèo của mẹ
vẫn nghe... "xèo xèo". Ba rất vui tánh thường hay kể chuyện vui hay
giải nghĩa vui cho chúng tôi nghe, cũng như ba hay bảo cái bánh ú vì
sao gọi là ú là tại vì nó ú na ú nần không tròn trịa, ba nói cho vui
để có những nụ cười nhất là mẹ người đã chịu cực khổ trong việc nấu
nướng những món ngon cho cả nhà. Mồng năm ngoài làm bánh ú tro, bánh
xèo, mẹ còn cho ăn ốc gạo, chúng tôi thích vô cùng, một ngày ăn hả
hê, sau đó được ba kể chuyện đời xưa, ôi tôi thèm trở lại ngày xưa
đó, thèm cái không khí ấm cúng, hạnh phúc của gia đình với cha mẹ và
anh em, giờ chỉ còn là kỷ niệm, mãi mãi không bao giờ tìm ra. Ở nơi
xa xôi nào ba có nhớ đứa con gái của ba đang lưu lạc xứ người, luôn
dõi mắt về phương trời xa thăm thẳm. Những câu ca dao tục ngữ như
nhắc nhớ:
"Còn cha gót đỏ
như son
Đến khi cha chết
gót con như bùn"
"Con có cha như
nhà có nóc..."
"Công cha như
núi Thái Sơn..."
....Ôi những ca
dao tục ngữ nói về cha, càng nghĩ càng thấy thấm thía vô cùng.
Hôm nay, tôi đã
nói với khách biết bao nhiêu lần câu: "Happy Father's Day!" mà lòng
tôi quặn thắt ba không còn nữa thật rồi, còn chăng những kỷ niệm
thôi.
Bầu trời trong
xanh, gió lay lay cành cây, tôi trở về nhà, trên đường xe cộ tấp nập
ngược xuôi chừng như mọi người vội vã trở về nhà để cùng đến thăm
cha của họ và ôm cha mà nói: "con chúc mừng cha, chúc cha luôn khỏe
mạnh, vui vẻ và sống dời bên con".