Hè học trò
Nói đến hè chúng ta liên tưởng ngay đến tuổi
học trò, lý do trước hết, bởi vì chỉ bọn học trò mới nghỉ hè vào mùa
hè. Đối với thiên hạ, họ “nghỉ hè” lung tung bất cứ vào thời nào.
Lâu lâu thấy oải người, xin sếp nghỉ hè vài hôm, không cần biết trời
đang mùa gì, giản dị là thế. Bản chất nghỉ hè của họ chỉ là cuộc
nghỉ xả hơi. Dĩ nhiên chẳng phải lúc nào cũng được xả, vì có khi lại
phải ôm về nỗi ấm ức.
Chưa đi chưa biết Nha Trang
Đi rồi mới biết họ sang hơn mình.
Lý do thứ hai, bởi vì trong tâm chúng ta ai
cũng có một tên học trò ngơ ngáo ngồi cầu tài. Cho dù thân đã già,
tai nghễnh ngãng vẫn nghe vọng lại một âm thanh nào đó, tiếng guốc
ngập ngừng chẳng hạn.
Anh đi vào hạ, nhớ em xưa
Áo trắng bay bay giữa nắng trưa
Một chút hoa thơm, hương cỏ lạ
Một chút... hình như tiếng guốc thưa!
(Bùi Trung Tính - Hạ Xưa)
Nhưng mùa hè bắt đầu từ ngày nào nhỉ? Các bạn
đừng nghĩ tôi hỏi lẩn thẩn. Theo tính toán của các nhà thông thái,
hè bắt đầu vào ngày 26 tháng sáu và chấm dứt vào ngày 23 tháng chín.
Trên thực tế nó không có điểm khởi đầu rõ ràng. Cụ Nguyễn Khuyến cho
mùa hạ bắt đầu vào tháng Tư. Lúc đó nhiệt độ cao tới mức dế phải rên
“thiết tha”.
Tháng tư đầu mùa hạ
Tiết trời thực oi ả
Tiếng dế kêu thiết tha,
Đàn muỗi bay tơi tả
(Vịnh mùa hè)
Cụ Chu Văn An cũng thấy trời nóng đến nỗi chim
đứng rệu cánh, hết muốn nhúc nhích.
Thê ngô tĩnh cực hoàn thành lãn
Án thượng tàn thư phong tự khai.
(Sơ hạ)
Dịch nghĩa:
Phượng đậu cành ngô, im lặng biếng nhác.
Sách nát trên án, mặc gió tự mở.
(Đầu hè)
Nóng kiểu này, chót bẹt cũng là 40 độ C. Như đã
nói, đừng tưởng thời gian mùa hè của học trò rõ ràng hơn. Nó nhất
định khởi đầu từ lúc trường mãn khóa và kết thúc vào lúc tựu trường.
Xem vậy mà vụ này cũng hơi ấm ớ, vì mỗi trường, mỗi vùng, có những
ngày bãi trường và nhập học riêng. Dù thế nào, hè học trò cũng có
vài điểm không bao giờ thay đổi. Đó là hè về có tiếng ve sầu và có
hoa phượng đỏ.
Phượng vỹ rơi rơi những cánh hồng,
Hè về lần nữa em biết không?
Sân trường hiu quạnh nằm trơ đó
Vẳng tiếng ve kêu nỗi chạnh lòng.
(Lê Thị Hạ Anh - Hè nhớ )
(Nguồn ảnh: Internet. Thanks)
Nói về tâm trạng, từ thuở nào đến giờ hè thường
mang đến một nỗi buồn “tơi tả”. Cụ Nguyễn Khuyễn buồn thế sự, nên cụ
thấy “đàn muỗi bay tơi tả”. Học trò buồn, trò thấy “hoa phượng rơi
tơi tả”. Nhưng nói thật, cái tả tơi rách nát nhất của học trò là tâm
trạng “biệt” ly. Vì vậy hè còn gọi là mùa chia tay.
Hoa phượng rơi tơi tả góc sân trường
Trong sâu lắng nghe như niềm ly biệt
Mùa chia tay trường lớp cũ thân thương.
(nh.Seattle - Nhớ hạ xưa)
Cứ coi như có vài giọt nước mắt, vài cánh hoa
ép trong vở cho đúng điệu chia ly, nhưng cũng không luôn luôn cần
thiết. Bởi vì mới chia tay được vài hôm, biết đâu oan gia lại gặp
nhau ngoài ý muốn trong… lớp học. Vì vậy có nhiều tên phản đối “Đã
nghỉ hè mà lại còn phải học hè”. Nhưng đời học trò là thế.
Đối với một số người “khôn” trước tuổi, thường
là trò nữ, có một “nghỉ hè” nào đó khiến họ đột xuất thấy mình không
còn là nít ranh nữa. Tâm lý học gọi là tuổi biết buồn. (Ở hay, buồn
mà phải đợi đến tuổi hay sao).
Có một mùa hè em tiễn tuổi thơ đi
Nghe phượng thầm thì:
Mai em mười tám...
Có một mùa hè cứ ngại ngần không dám
Để mưa rơi...(Sợ làm ướt mắt người)
Tuổi thơ ơi!
Nỗi buồn ơi!
Em gửi lại ở nơi nào...
Xa lắm...
(Hoa TiNa - Mùa hè bình yên)
Về phía các trò nam, có một số khôn trước tuổi
mà vẫn khờ. Với họ, hè là thời điểm giác ngộ, khi phát hiện ra đối
tượng biến mất, mà lá thư chưa dám đưa. Tuồng này có lẽ ai cũng
biết, vì hàng năm, bài Phượng Hồng, nhạc phổ thơ của Đỗ Trung Quân,
đều được học trò hát cho học trò nghe.
Những chiếc giỏ xe chở đầy
hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
(Chút tình đầu)
(Nguồn ảnh: Internet. Thanks)
Rồi có cả một rừng thơ, nhạc, và văn xuôi xoay
quanh chủ đề mùa chia tay và chút tình đầu. Tuy nhiên vẫn còn một
nhóm học trò khác, có thể nói là khờ sau tuổi, họ chẳng thắc mắc gì
đến những chuyện trên. Họ bận tâm với công việc tầm cỡ hơn. Tôi
không dám dèm pha ai, nên xin kể về chính mình cho khỏi đụng chạm.
Hồi còn là học trò ở Sài Gòn, tôi, tức Trang, có người bạn thân tên
là Nghĩa. Tên chúng tôi ghép lại cũng có chút ấn tượng, nhưng đó
không phải là điều tôi muốn nói. Cái tôi muốn nói là hè năm đó chúng
tôi tập… hút thuốc lá. Hai chúng tôi để dành tiền, rồi mỗi tuần một
lần, trốn nhà ra ngồi ở quán bánh cuốn trên đường Cao Thắng. Sau khi
mỗi người quất hết một dĩa bánh, chúng tôi tráng miệng bằng một điếu
thuốc. Hồi đó các văn thi sĩ thường mô tả cái dáng hai ngón tay cặp
điếu thuốc một cách rất thời thượng và đầy ắp nét suy tư. Tôi nghĩ
anh bạn tôi cám cái cảnh đó, vì anh học triết, nên cũng cần nhìn
khói bay để có thể suy nghĩ cái gì đó. Còn tôi, lối hút thuốc của
hai gã cao-bồi trong xi-nê mới lạnh (cool) và gây cảm hứng cho tôi.
Hai gã đó là Clint Eastwood và Lee Van Cleef.
Clint Eastwood có bộ mặt xương xương, đầy nếp
nhăn, rào kín bởi hàm râu quai nón, mắt cứ nhíu lại, và miệng ngậm
điếu thuốc. Dù hắn nói, điếu thuốc vẫn gắn trên môi, nên nó cứ nhảy
lên nhảy xuống. Mỗi lần hắn châm thuốc, hắn co lên một chân, rồi
quẹt cây diêm vào đế giầy một cú đánh xoẹt. Lee Van Cleef có cái mũi
mỏ diều hâu và hàng râu mép rễ tre. Cặp môi của hắn cứ bập bập vào
nhau để giữ cái ống tẩu. Gã thích chơi đòn tâm lý với con mồi. Đứng
trước đối tượng đang lạnh toát xương sống, gã móc trong cạp quần ra
một que diêm, vung tay quẹt một cú vào cổ áo con mồi. Lửa tóe lên,
nạn nhân không dám nhúc nhích nhưng mồ hôi ứa ra từng hột… rồi hắn
phà khói vào mặt nạn nhân … Ối chao lạnh người.
Ai dè lớn lên tôi thật sự sống với học trò
trong từng mùa hè. Tôi là thầy giáo ở trường THKT. Nơi ngôi trường
nhỏ bé đó, mùa hè và hút thuốc được kéo dài cả năm. Bởi vì tôi có
vài bạn đồng nghiệp hút thuốc lá và hằng ngày chúng tôi gặp nhau từ
sáng đến tối. Lúc đó chúng tôi còn trẻ nên rất dễ gần nhau. Có lẽ
cũng có người hơi già, nhưng ít ra cũng trẻ hơn bây giờ. Tôi nhớ
thầy Trần Khắc Hòa có râu mép và ngậm ống tẩu. Tuy nhiên cách hút
của thầy quá từ tốn khiến Lee Van Cleef trong tôi nản chí. Trái lại
quí thầy Lưu Văn Nhu và thầy Uông Văn Đính có xì-tai rút điếu thuốc
lá trong túi, gắn vào môi, cực kỳ mô-đen và đầy nét phong nhã liêu
trai chí dị. Thầy Lương Văn Liên có kỳ tài, thầy phất tay một cái,
cùng lúc móc cái hộp quẹt zippo ra khỏi túi quần, nắp hộp quẹt bật
mở, lửa cháy bùng lên. Tôi xin nhắc lại 3 động tác khác nhau vừa kể
đều xảy ra cùng một lúc, tức là tam chiêu nhất thế. Đối diện với
những vị cao thủ này, tôi đâm ra thẹn, nên lặng lẽ bỏ hút thuốc hồi
nào không hay. Bây giờ nghĩ lại, thấy mình thật may phước, xin cám
ơn quí thầy.
Tuổi học trò của tôi đã qua, nay lại sống xa
xứ, vâng biết rồi khổ lắm nói mãi… Nơi tôi ở hè không có ve sầu,
không có phượng vĩ, không có dế kêu, chỉ có cái nóng 40 độ C… chiều
về đành nhìn mây trôi xa xa nơi phương trời cũ.
Cánh phượng tô thêm những sắc hồng
Râm ran ve gọi nỗi buồn không
Mây trôi lãng đãng về viễn
xứ
Nỗi nhớ chiều nay xao xuyến
lòng.
(Nguyễn Văn Hòa - Phượng
buồn)
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, California 20-7-2013)
-------
Thơ của quí thầy: Bùi Trung Tính, nh. Seattle,
Nguyễn Văn Hòa, và cháu Lê Thị Hạ Anh nguồn từ “Vườn Thơ THKT”. Thơ
của Hoa TiNa nguồn từ internet.
|