Gió thu lại về...
* tạp bút
Ngày rằm tháng
bảy
Gặp hội Vu Lan
Phạm vũ huy
hoàng
Đốt hương đảnh
lễ
...
Noi gương đức
Mục Kiền Liên
Nguyện làm con
thảo
Lòng càng ảo não
Nhớ nghĩa thân
sanh
Con đến trưởng
thành
Mẹ đầy gian khổ
Ba năm nhũ bộ
Chín tháng cưu
mang
...
Đó là bài Sám
Vu Lan, hôm nay tất cả chúng tôi đều quì bên chánh điện và cùng đọc
trong nỗi xúc động nghẹn ngào.
Nguồn minh họa: Internet. Thanks.
Rằm tháng bảy,
Vu Lan lại về. Năm nào cũng vậy, tôi đi chùa vào ngày đại lễ Vu Lan
để cầu nguyện cho tất cả những người mẹ trên thế gian luôn khỏe
mạnh, an vui bên đàn con, và luôn được các con hiếu hạnh. Và tôi cầu
nguyện cho tất cả những người mẹ đã qua đời được vãng sanh an vui
cõi vĩnh hằng, trong đó có mẹ của tôi.
Sáng nay trời
se se lạnh, có gió lay lay cành cây bên đường, thì ra gió thu lại
về! Tôi thường đi bộ theo những đường trong khu phố nhà tôi, chợt có
gió thoảng qua nghe gió đưa mát lạnh, tôi nhớ câu hát ru con Nam bộ:
Gió mùa thu mẹ
ru con ngủ
Năm canh chầy
thức đủ vừa năm...
Ngày xưa mẹ
cũng từng hát ru như thế. Mẹ ra đi đã bao mùa Vu Lan rồi nhỉ? Bây
giờ mẹ ở đâu? Con luôn cầu nguyện cho mẹ được an vui nơi cửu tuyền.
Thu lại về, dường như năm nay thu về sớm hơn phải không mẹ? Gió thu
có làm mẹ lạnh không? Mẹ cũng ra đi vào mùa thu, con rất là thương
nhớ mẹ, bao giờ con được gặp mẹ dù chỉ là giấc mơ, không có sự mất
mát nào to lớn bằng niềm đau mất mẹ, mẹ ơi con nhớ mẹ vô cùng!
Muốn nói ngàn
thương với mẹ hiền,
Suối đời an nghỉ
giấc chiều miên,
Vòng tay xin gửi
mây đưa đến,
Phiêu dạt vô
thường, hạt nắng nghiêng!
Hôm nay chùa
thật đông phật tử dù không phải ngày cuối tuần, nhưng các phật tử
cũng sắp xếp để về chùa dự lễ Vu Lan. Được nghe giảng về sự hiếu
hạnh của ngài Mục Kiền Liên, được nghe giảng về sự hy sinh vô bờ bến
của cha mẹ, nhất là người mẹ, thân cò lặn lội, tảo tần bán buôn để
nuôi con khôn lớn. Trong nỗi xúc động ai ai cũng rơi lệ và nhớ đến
mẹ của mình, như thấy mẹ đang ngồi đó với đôi mắt thật hiền từ nhìn
chúng tôi, bao la như trời biển. Những câu kinh, tiếng kệ như đánh
thức chúng tôi, như nhắc nhớ đừng bao giờ quên bổn phận làm con của
mình, và dạy cho con cái mình biết hiếu hạnh và nhớ công ơn sinh
thành dưỡng dục của cha mẹ. Với nén tâm nhang hướng về đức Phật từ
bi mọi người cùng chí tâm khẩn nguyện cho cha mẹ, cho gia đình và
cho chính mình luôn được thân tâm an lạc, lấy hiếu hạnh làm đầu,
những bàn tay chấp trước ngực nguyện cầu với những chiếc áo dài
Việt Nam trông thật là đẹp không sao tả xiết.
Tôi đọc mấy câu
thơ trên tấm liễn treo hai bên chánh điện mà không ngăn dòng nước
mắt:
- Trăng thu bóng
ngã trên thềm
Thương mẹ con
biết kiếm tìm phương nao
- Ơn cha dưỡng
dục dường non thái
Nghĩa mẹ sinh
thành tựa biển Đông
Ôi, bây giờ tôi
đã mồ côi, ba mẹ không còn nữa!! Một đóa hoa màu trắng lại cài trên
ve áo của tôi. Nhớ lúc mẹ mất, ba tôi thường cài hoa trắng cho chúng
tôi vào ngày rằm tháng bảy, và luôn nhắc chúng tôi cài hoa vào ngày
đại lễ này.
Vu Lan về, gió
hanh hanh trở lạnh
Cài áo con hoa
trắng, mắt rưng rưng
Đàn đứt dây, bài
hát bỏ nửa chừng
"Các con nhớ cài
hoa... rằm tháng bảy!"
Nơi viễn xứ...
cũng bao rằm tháng bảy
Ba ở đâu sao
không nhắc cài hoa?
Ánh trăng soi
dòng suối lệ nhạt nhòa
Cha đã mất, đóa
hoa nào bày tỏ?
lêthị hạanh
(Maryland Vu Lan 2013)
|