CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Ai buồn hơn ai?
* tạp bút
Nhân sự kiện ầm ĩ sau
khi tác phẩm Cánh đồng bất tận của nhà văn nữ Nguyễn Ngọc
Tư được đưa lên thành phim và được nhiều người nhiệt tình tán
thưởng, tôi chợt nhớ đến một chi tiết thật buồn trong câu
chuyện! Do cái buồn cho hoàn cảnh lúc đất nước ta còn
nhiều khó khăn nên buồn vay cho những kiếp người tận đáy xã
hội, lấy nhân phẩm của mình để làm vốn tự có mà sinh nhai.
Biết bao hệ lụy buồn hiu tiếp đến do đám theo đóm ăn
tàn rỉa rói vây quanh?! Rồi cuộc đời của họ về đâu khi tuổi
xuân trôi đi và cái già quẩn quanh xuất hiện?
Trong câu chuyển kể hôm
nay, tôi không dám đưa ra một lời bình luận nào hay cao cấp
hơn là làm thầy đời để được dạy dỗ lại cho một ai cả. Đơn
giản như đang giỡn là vậy. Thật thà hơn, tôi chỉ
xin được làm người… hóng chuyện bên đường, rồi nóng lòng
học lại cho mọi người được nghe một chút vậy thôi!
Chuyện kể rằng:
Một hôm rỗi việc, tôi
thả ra đầu ngõ có quán cà phê cóc của dì Hai Lành. Ngồi
chờ chưa nhỏ hết giọt đắng trong phin cà phê thì đã nghe
bên đường tiếng mụ Tám Miền oang oang: “Một tháng nữa là tao
lộc phát niên rồi, còn sợ nghèo gì nữa mà giấu chuyện
tụi bay.” Mụ ta mở đầu buổi chuyện bù khú ở quán cà phê
như vậy. Rồi sau đó tiếp lời:
- Một cái phé nại ví
lại 2 điếu hê-rô.
Như chiếc truyền hình
đen trắng lâu đời, tiếng nghe trước đến một lúc sau hình
mụ Miền mới từ từ xuất hiện. Bà ta cười toe toét bước
vào với bộ y phục quen thuộc từ thuở mụ ta bỏ phố về
đồng: chiếc áo hoa vàng khoét cổ rộng đi đôi với chiếc
quần saten trắng bóng lưỡng. “Năm tới là tao lộc phát. Hết
sợ nghèo rồi. Đứa nào muốn hỏi gì thì hỏi?”
Thằng Hai Rơm lên tiếng:
- Bà Tám kể cho tụi
tui nghe chuyện thời chăn dắt mấy con "ghệ" ở Sài Gòn của
bà đi bà Tám?
Rít một hơi dài khói
thuốc Hero thơm lừng trong tư thế ngồi tránh nước lụt, tay
gảy gảy tàn thuốc bay tùm lum theo làn gió sớm, mụ Tám
trầm giọng để chuyện kể của mình thêm phần quan trọng:
- Từ từ rồi sẽ đến.
Tụi bây có biết nhà văn nữ Nguyễn Ngọc Tư nào đó ở Cà Mau
nổi tiếng với cuốn "chiện" Cánh đồng bất tận hông?
Cả quán lặng thinh vì
chưa ai biết đến! Mụ rít tiếp một hơi thuốc dài rồi chiêu
thêm một ngụm phé nại còn nóng hổi ngon lành. Mụ nghếch
mặt về hướng tôi ngồi rồi hỏi:
- Thầy Út mày biết
hông?
Tôi se sẽ gật đầu. Mụ
hớn hở ra mặt vì cho mình đã gặp tri kỷ:
- Ít ra cũng phải có
người thấu hiểu hoàn cảnh mà thông cảm tụi tao chớ. Khổ
lắm mới làm nghề bậy bạ này chứ ai ham hả tụi bây?
Rồi như để chứng tỏ
mình cũng là tay biết đọc sách, mụ lên tiếng phân tích tác
phẩm nổi đình nổi đám một thời này:
- Cái cô nhà văn Ngọc
Tư này tả cảnh chiều chiều trên bờ đê cả bầy gái ăn "sương
sa hột lựu" chạy cồng cồng ngoắc mấy thằng chạy ghe chở
lúa dưới sông thấy mà ham!? Tụi nó giàu cha đời rồi mà
than thở nổi gì? Chứ hồi tụi tao ở trên Sài Gòn núp mấy
gốc cây ngoắc khách mà bụng sợ công an bắt thấy bà nội!
Tôi thắc mắc liền hỏi:
- Cớ gì mà dì Tám
nói "ấy"miền tây giàu có hơn Sài Gòn?
Mụ Tám cười ha hả đắc
chí nói to:
- Sao hỗng giàu có mậy?
Mỗi lần mấy thằng chạy ghe chở lúa "ấy", mấy con “sương sa
hột lựu" miền Tây tụi nó được cả thúng lúa. Hồi đó ỏ chỗ
tụi tao làm ăn khó nhiều, phần bị phú lít quần tới quần
lui, phần khách phong lưu hồi nẳm eo hẹp tiền bạc nên có khi
phải hạ giá xuống chỉ còn bằng... một ổ bánh mì thịt
thôi.
Tôi lè lưởi rồi chắc
lưỡi xót xa:
- Thiệt chơi dì Tám?
Mụ Tám trợn mắt nhìn
tôi:
- Tao già rồi mà nói
láo với tụi bây à?
Rồi mắt mụ chợt trầm
xuống, giọng như ai oán hối tiếc cho điều lầm lỗi khi xưa:
- Nói tội lỗi, hồi đó
đói quá nên khôn sống mống chết. Tụi bây biết hôn, có hôm
quá vả, khách cho có một ổ bánh mì thịt. Tao làm tào kê
nên giữ phần huê lợi. Lúc chia phần theo tỉ lệ 5/5, tao phải
dùng mánh lới mới giành phần hơn mấy con quỉ cái đó.
Thằng Hai Rơm há hốc
miệng nghe chuyện nãy giờ tới đây nôn nóng lên tiếng:
- Mánh gì vậy bà Tám?
- Có gì khó đâu mậy,
tay mặt tao cầm thật chặt ổ bánh ngay chính giữa, tay kia tao
tao bóp phần còn lại nhẹ hơn. Thế là bẻ đôi cái ổ bánh
ra chia hai dễ dàng.
Thằng Hai Rơm tiếp tục
thắc mắc:
- Tay chặt tay lỏng để
làm gì bà Tám?
Mụ Tám Miền cười ha
hả:
- Mày ngu quá! Làm như
vậy thì hồi chia ổ bánh làm hai, phần tay mặt của tao được
lời thêm miếng dưa leo cắt dọc...
Mọi người ồ lên khen
hay cho kế độc của bà già đã một thời làm nghề hạ lưu
trong xã hội.
Ở nhà quê cũng có
nhiều cái hay. Nhất là tình cảm dễ dàng hòa nhập và tha
thứ lỗi lầm cho nhau, chỉ một thời gian ngắn là người ta
không còn phê phán chia phân giai cấp nhau một khi người phạm
lỗi biết quay về cuộc sống bình thường như mọi người khác.
Nhưng sự đời có hoàn toàn đúng thế hay không? Hãy xem tập
chót:
Một thằng choai choai
bán vé số lợi dụng lúc mụ Miền say sưa nói chuyện, nó nhè
nhẹ với tay nhón lấy điếu thuốc mồ côi của mụ. Thiên bất
dung gian, đúng lúc mụ quay lại tìm cái hộp quẹt để đốt
lại điếu thuốc bị tắt ngúm bởi mãi lo tám chuyện.
Mụ nắm chặt tay thằng
nhỏ và gầm lên:
- Tổ cha mày,ăn cắp đồ
cảo dược của bà hả? Tao đập mày chết ngắt nè…
Thằng nhỏ mặt xanh hơn
tàu lá chuối. Nó vái lạy bà Tám lung tung.
Dì Hai Lành chủ quán
thấy vậy ra can thiệp:
- Thôi, dì Tám bớt
giận. Để tui bắt nó xin lỗi dì.
- Ờ, con Hai mày nói
nghe được đó.
Quay sang thằng nhỏ
trộm thuốc lá, dì Hai bảo:
- Xin lỗi bà Tám đi con
rồi bà Tám tha cho mày.
Thằng bé mừng rỡ ra
mặt. Nó lăng xăng liếng thoắng van lạy:
- Con xin lỗi bà Tám...
“đĩ”. Ngàn lần con hỗng dám ăn cắp của bà Tám “đĩ” nữa. Lạy
bà...
Cả quán bỗng lặng như
tờ. Nhạc đang trỗi bản gì đó buồn nẫu ruột: Đàn thiên
thu đứt giây tơ rồi…
Liệu lâu dần rồi đời
có quên?
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 8-11-2010)
|
+ Thứ Ba 9-11-2010:
- Thầy Đỗ Ngọc Trang - cô Nguyễn
Thị Bích Thủy (California):
Lời phụ thêm sau khi đọc tạp bút Ai
buồn hơn ai? của thầy Ngô Bảo Toàn. Tôi phỏng định rằng
chúng ta đều đã biết truyện Cánh Đồng Bất Tận của
Nguyễn Ngọc Tư, nên xin không nhắc lại câu truyện ở đây.
Có những cái tên như một định mệnh. Một kẻ “Võ” biền và
một cô gái ăn “Sương” bị đẩy vào cùng một đáy vực. Họ
bắt buộc phải sống đày đọa bên nhau vì họ không có một
chọn nào khác để thoát thân.
Đó là bối cảnh cho dòng tư tưởng mới trên nền văn học
hiện đại. Nó có cái vỏ bề ngoài như tận dụng triết lý
hiện sinh để trình bày cái vô lý và bi thảm của đời
sống. Nhưng cốt tủy của mối suy tư lại là niềm tin vào
cái phẩm (quality) của sự sống. Như hoa sen vươn khỏi
bùn hôi, con người dù bị nhận chìm trong xã hội băng
hoại vẫn có khả năng vươn khỏi chính mình để lộ ra những
giá trị nhân bản. Trái cam bị giẫm nát, nó vẫn chảy ra
chất nước ngọt. Bởi vì đó là tất cả những gì nó có ở bên
trong. Con người luôn luôn là nạn nhân của xã hội, nhưng
con người cũng luôn luôn là một thực thể tự do. Cốt tủy
của bản tính tự do là lòng yêu thương. Chỉ có tự do mới
có yêu thương đích thực. Không thể có tình yêu khi bị
bắt ép buộc hay bị lường gạt phải yêu. Chỉ có yêu thương
mới mang lại ý nghĩa cho mọi hành động, dù xấu cũng trở
nên cao cả. Dù là điếm, Sương cũng biết yêu Võ. Nhưng
nghịch đời, Sương phải “đi khách” để có tiền giúp Võ.
Không thể có một mối tình kỳ dị như vậy ở nơi khác. Ở
đây nó rất thật và đẹp.
Một điểm đặc biệt trên nền văn học thế giới, xã hội Việt
Nam là nơi được dùng để trình bày quan điểm ấy. Nguyễn
Ngọc Tư nói về miền Tây Việt Nam là một điều hiển nhiên,
vì cô sinh trưởng ở Cà Mau. Ở một nơi xa lạ, Jay Wurt
viết quyển When Heaven and Earth Change Places
(1989), dựa theo hồi ký của Lệ Lý Hayslip. Truyện kể về
chính cuộc đời của Lệ Lý bị hiếp dâm, bị đẩy vào đường
làm điếm từ khi chưa tới 15 tuổi. Sách được tái bản đến
3 lần (1990, 1993, 2003). Năm 1993, đạo diễn Oliver
Stone, Hollywood, chuyển truyện thành phim với tựa đề
Heaven and Earth. Cả sách và phim đều thành công
vượt bực. Câu truyện thứ ba là vở nhạc kịch Miss
Saigon của Claude-Michel Schonberg và Alain Boublil.
Truyện kể về một cô gái điếm sống với một anh lính Mỹ.
Họ có với nhau một đứa con. Sau khi Saigon sụp đổ, người
lính trở về Mỹ, còn cô gái bị bỏ lại. Cô gái tìm đủ mọi
cách, kể cả hy sinh mạng sống của mình, để hai cha con
gặp nhau. Kịch được trình diễn ở đại hý viện West End,
London, từ năm 1989 đến năm 1999, liên tục gồm 4.264
lần. Sau đó kịch được trình diễn tại đại hý viện
Broadway, New York, 4.092 lần, từ năm 1991 đến 2001. Năm
2009 nhà sản xuất Paula Wager cho dựng thành phim với
đạo diễn Lee Daniels. Wager cho biết vào năm 2011 phim
mới hoàn tất.
Nhiều người có thể ngạc nhiên khó chịu thắc mắc, tại sao
cứ phải nói tới gái điếm. Theo tôi nghĩ, chỉ có họ mới
có thể tiêu biểu cho lớp tiện dân bất lực nhất. Có lẽ
không nhất thiết phải trả lời câu hỏi “Ai khổ hơn ai?”.
Bởi vì hình như nó không phải là một câu hỏi, nhưng là
một lời an ủi cho những tâm hồn đang đi tìm một niềm
tin.
|
|
|
|