Ngày Nhà trò
* Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11-2010,
tôi viết bài
Ngày
Nhà giáo thật nghiêm túc. Nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì
đó. 10 ngày sau, tôi viết cái tiểu phẩm này, đặt tên là Ngày Nhà
trò.
- Kiến Đen: Khi có thầy, ắt ai đó phải là trò.
Không thầy đố mày làm nên. Nhưng không có trò đố ai đó được làm
thầy. Suy ra nếu có ngày Nhà giáo ắt phải có ngày Nhà trò.
- Ngô Vàng: Cũng có lý, nhưng tôn vinh cái gì? Không lẽ tôn vinh cái
nhất quỉ nhì ma thứ ba…
- Mây Hồng: Tôn vinh cái cà ngơ cà ngất đó.
-
Đỗ Xanh, Ngô Vàng, Kiến Đen: ? ? ?

- Mây Hồng: Giời ạ! Tình yêu học trò...ò...ò.
- Đỗ Xanh (vuốt râu trầm ngâm): Ò ò cái vụ này lão quên rồi.
- Mây Hồng (cười mỉm chi): Thú thật đi biết yêu từ lớp mấy?
- Ngô Vàng: Để coi, tui biết yêu từ hồi học lớp đệ lục.
- Kiến Đen: Tui cũng vậy. Lớp đệ thất thì mới lên trung học, còn lạ
nước lạ cái; với lại cần có thời gian để điều nghiên chớ.
- Đỗ Xanh: Ò... ò... o… có lẽ lớp đệ ngũ.
- Mây Hồng: Còn tui, tui biết yêu từ khi nhận được lá thư tình đầu
tiên.
- Kiến Đen: Tui cũng vậy. Tui biết là mình tiêu
rồi khi thức trắng dờ con mắt mấy đêm liền, tốn cả cuốn tập 200
trang để viết lá thư tình đầu tiên dài 4 trang giấy tập.

- Đỗ Xanh: Hay! Bọn con trai phải viết thư tình trước. Vậy chúng
mình đã viết cái gì nhỉ?
- Kiến Đen: Thông thường mình cóp một câu thơ của ai đó làm đầu thư.
- Ngô Vàng (vỗ đùi): He he, đúng chóc. Các văn sĩ đều có hai câu thơ
đáng nhớ gọi là “câu thơ thần”. Chẳng hạn TTKH có hàng tá thơ, nhưng
Ngô tôi chỉ nhớ có hai câu:
Nếu biết rằng tui đã có vợ
Chời ơi người đó có buồn chăng.
-
Đỗ Xanh, Kiến Đen, Mây Hồng: !!!!!
- Đỗ Xanh: Còn tui, tui cóp câu thơ của Thâm Tâm
Mơ thấy gió là ôm ngay lấy gió
Vì tưởng rằng trong gió có mùi hương
Của người mình nhớ mình thương.
- Kiến Đen: Tui thì tự chế ra thơ. Lá thư tình đầu tiên được tui mào
đầu bằng 2 câu thơ:
Trời mưa từ sáng tới khuya
Cho dòng sông ngọc đầm đìa nước mưa.
Rồi tui vô đề luôn: "Dòng sông không thể thiếu
nước mưa. Nó cũng giống như anh không thể thiếu em...." Cái chiêu
này thì tui lấy cảm hứng từ ông thầy của mình, nhờ sư mẫu lén cho
coi mấy tập bản thảo của ông thầy. Cuối lá thư, tôi kết bằng một câu
xanh rờn: "Yêu ai cũng vậy, yêu tui làm phước!"
- Đỗ Xanh: Vẫn còn thiếu, mình thường minh họa
vào đó bức tranh con thuyền không bến và một vừng trăng lơ lửng.
- Ngô Vàng: Quê! Đây kèm theo bông hoa tigôn.
- Kiến Đen: Tui nghe nói có loài hoa tên là
Forget-Me-Not, nhưng ở Kiến Tường hỗng có. Hoa tigôn cũng chớ hề mọc
nổi ở vùng đất chua phèn Đồng Tháp Mười. Chắc thầy Ngô xài bông
tigôn... nhựa quá.
- Mây Hồng: Câu hỏi chót. Vậy thư viết xong dám gửi không?
-
Đỗ Xanh, Ngô Vàng, Kiến Đen (nhìn nhau... nhìn nhau, mặt có vẻ tẽn
tò, rồi cùng dồng thanh trả lời): Không.
Cả bọn phá lên cười.
đỗ ngọc trang
(Elk Grove, Cali, 30-11-2010)
|