+ đỗ xanh (elk grove):
Đặc tính châm biếm
của dân Việt
Cách đây hơn 90 năm, cụ Nguyễn Văn Vĩnh đã có lần cay cú nói, “An
Nam ta có một thói lạ là thế nào cũng cười. Người ta khen cũng cười,
người ta chê cũng cười. Hay cũng hì, mà dở cũng hì. Nhăn răng hì một
tiếng, mọi việc hết nghiêm trang.” (Đông Dương Tạp chí, 1913). Khỏi
phải nói, hễ thấy cái gì khác thường là dân ta hì hì. Chẳng hạn thấy
một ông què vào làng, với dáng đi “chấm phết”, thế là bọn trẻ kéo
theo sau nghiêng ngả cười. Cười vô hậu như thế cụ Vĩnh mắng cho là
phải.
Nhưng nói cho ngay, dân ta không đến nỗi chỉ biết hì lãng xẹt như
vậy. Tất nhiên ta có những tiếng cười đúng với tâm lý học hơn. Thứ
nhất, cười là phương thức kẻ yếu châm biếm những thế lực chèn ép. Về
vụ này dân ta có cả một kho tàng truyện Trạng và truyện Ba Giai Tú
Xuất.(*) Thứ hai, cười để giải tỏa ẩn ức sinh lý. Ai là người Việt
mà không biết một vài mẩu chuyện tiếu lâm. Thứ ba, cười để giải tỏa
sức ép của đời sống. Hôm nay chúng ta thử tiếu đàm về đặc tính thứ
ba này nhé.
Giải tỏa sức ép của đời sống cũng giống như xì bớt hơi áp suất của
nồi xú bắp. Nó như vầy, nếu bạn là một trong các cô đang oằn lưng
gieo mạ dưới nắng gắt, bỗng một anh học trò yểu điệu đi qua, bạn có
ngứa mồm chọc ghẹo cho đỡ tức không? “Hỡi anh đi đường cái quan.
Dừng chân đứng lại cho em đây than đôi lời. Đi đâu vội thế anh
ơi...” Nhìn chung những tiếng cười này chẳng có gì sai quấy. Không
những thế chính nó đã biểu lộ văn hóa tính của dân tộc Việt.
Một trong những phương pháp xả hơi loại này là nhái lại những lời đã
có sẵn để biến chế chúng theo ý mình. Thí dụ để châm biếm lối sống
cứng ngắc theo cung cách giáo điều Khổng Mạnh, xa lạ với nếp sống
bình dị đời thường, dân ta cười hì rằng:
Vân Tiên cõng mẹ chạy ra
Đụng phải cột nhà cõng mẹ chạy vô
Vân Tiên cõng mẹ chạy vô
Đụng phải cái bồ cõng mẹ chạy ra
Vân Tiên cõng mẹ chạy ra
...
(cứ như vậy tiếp tục lặp đi lặp lại cho đến khi mỏi miệng)
Thật là cái vòng đạo đức lẩn quẩn, lối sống thiếu uyển chuyển và
sáng tạo chỉ đưa người ta vào ngõ bí.
Sau đây là một số dạng diễu cợt thông dụng khác:
Sửa tên:
Nước Mỹ nước Mẽo
Nước Lào nước Lèo
Sửa nhạc:
Nguyên bản
Ai đang đi trên đường đê,
Tai lắng nghe muôn câu hò đê mê
Vô đây em, dù trời khuya anh sẽ đưa em về
(Hoàng Thi Thơ, Gạo trắng trăng thanh)
Bản chế
Ai đang đi trên cầu Bông
Té xuống sông ướt cái quần ni lông
Dzô đây em chờ quần khô tui sẽ đưa em dzìa
…
Nguyên bản
Ta gặp nhau trong muộn màng.
Ta gặp nhau trong lỡ làng.
(Trúc Hồ, Trái tim mùa Đông)
Ta gặp nhau trong tiệm dzàng
Em đòi mua cái hột xoàn
…
Thêm thắt những câu thành ngữ:
- Có tiền mua tiên cũng được, nhưng chớ mua vì bạn sẽ hết
tiền.
- Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ, nhưng nếu cười với cô
gái trước mặt vợ thì là một thang thuốc độc.
- Thuận vợ thuận chồng… con đông mệt quá.
Sửa thơ:
Nguyên bản
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên...
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
(Nguyễn Bính, Cô hàng xóm )
Bản chế
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi.
Cách nhau cái cọc để phơi áo quần.
Hai người nhầm lẫn tứ tung.
Nàng như cũng có cái quần giống tôi.
Ðể rồi có một lần phơi.
Thế nào tôi lấy nhầm ngay của nàng
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng.
Thấy nàng hé cửa gọi sang thế này:
"Ấy ơi ấy hãy vào đây,
Cho tui đổi lại cái này chút coi".
Lần đầu tiên thấy nàng cười.
Nàng che một tấm vải dày ngang hông
"Cái quần duy nhất của em,
Hôm qua anh lấy về bên ấy rồi!”
...
Có lẽ chúng ta không nên quá nghiêm khắc phê bình đây là một hình
thức đồi trụy hay kém văn hóa. Tác giả của những câu thơ, câu hát
chế biến đa số chỉ là nhửng người còn trẻ và chỉ có tính cách đùa
vui.
Thử tài châm biếm
Xin quí vị viết tiếp đoạn kết cho bài thơ “Cô hàng xóm” nói trên.
Sau đây là đoạn kết mẫu. Tác giả châm biếm hiện tượng pê-đê đang
được xã hội hiện đại công khai hóa.
Tui nghe rồi tủm tỉm cười,
"Cô đưa tấm vải rồi tui trả quần."
Nàng sao chẳng thấy tần ngần,
Kéo phăng tấm vải lộ thân ngọc ngà.
Làm tui vừa chạy vừa la,
"Đâu phải con gái mà là con trai."
Nàng rượt theo gọi: "Anh hai,
Sao anh hỗng chịu trả tui cái quần."
(nguồn: my.opera.com)
-----
(*) Ghi chú này tuy lạc đề, nhưng
vẫn ghi ra đây để phụ diễn cho cái nhu cầu tâm lý của kẻ yếu. Tôi
chợt nhớ Lỗ Tấn có kể câu truyện về cậu bé Aku (A Q). Tiện dân Aku
bị người ta ăn hiếp đánh đập. Không thể đánh lại, nó bèn nghĩ ra một
kế. Nó tự phong mình là cha thiên hạ. Nhờ thế mỗi khi bị ai đánh, nó
không còn thấy bị hiếp đáp nữa, vì nó thấy cái đạo lý: “Chúng đánh
bố chúng. Con đánh bố là đồ mất dạy.”
|