Tiếng lòng... thòng
* tạp bút
Để hưởng ứng
lời kêu gọi của thầy Đỗ Xanh kiếm nụ cười cho quên đi tháng 12,
tháng của. .. "Tôi đều ớn lạnh giá vàng tăng cao", Ngô Vàng tôi vội
vàng ghi lại một chuyện tình thật lâm ly và đoạn kết còn buồn hơn
"ngày em bước theo chồng, lúc lúa trên đồng đang trổ"! Viết xong rồi
đọc lại chợt băn khoăn trong lòng: chuyện có buồn thật không, khi
đoạn kết cũng có hậu? Thôi thì vui hay buồn cũng đều là do cảm nhận
của mỗi người đọc. Tự nhủũ thầm dù có gì đi nữa thì mình cũng chỉ là
một chứng nhân kể lại những gì một cách trung thực nhất.
Thế thì vào
chuyện nhé:
Một hôm tình
cờ có công việc ở huyện Cần Đước (Long An), sẵn dịp tiện đường về
Sài Gòn, tôi có ghé qua làng Đông Thạnh để thăm đứa cháu đang dạy
học nơi này. Lúc tôi đến trường, đứa cháu đang có tiết dạy. Để lấp
trống khoảng thời gian chờ đợi, tôi đi loanh quanh khu chợ Đông
Thạnh, cũng là để có dịp tìm hiểu thêm về đời sống sinh hoạt của nơi
cháu mình làm việc hầu về nhà báo lại cho ba má nó biết mà an tâm
hơn. Khu chợ làng buồn hiu với ngôi nhà lồng nằm giữa hai dãy phố cũ
rêu phong. Chưa đến 3 giờ chiều mà quang cảnh nơi này đã lặng lẽ đìu
hiu! Một ông lão mù ăn xin đang mệt mỏi nắn phím đờn bầu dạo bản
Trăng thu dạ khúc, vô tình như để làm nền cho không gian nơi này
càng buồn hơn nữa! Bỏ 1 ngàn bạc lẻ vào chiếc lon sữa Cô gái
Hà Lan trước mặt ông già, bất chợt tôi có một cãm giác lạ lùng, hình
như có một ai đó đang nhìn quan sát mình? Tôi ngẩng mặt lên nhìn
quanh quất và cuối cùng bắt gặp một đôi mắt quen quen. Đôi mắt buồn
buồn chơm chớp hàng mi cong cong như sắp khóc mà mình đã gặp ở đâu
rồi?! Chưa kịp lên tiếng làm quen, người có đôi mắt buồn chạy a ra
chào tôi và lên tiếng:
- Có phải
anh là anh Tư của thầy Kỳ đó không?
Tôi ngạc
nhiên hỏi lại:
- Vâng,
tôi đây. À, mà sao cô lại biết tôi?
Cô mắt buồn
cười vui vẻ:
- Dạ, em là
Trần Kỳ Dạ Hương, bạn của Hữu Kỳ đây .
Tôi không
ngờ rằng nơi miền sông nước lờ lợ xa xôi này, tôi gặp lại Dạ Hương,
bạn của đứa em vợ mình. Tôi hỏi Dạ Hương:
- Cuộc sống
của em lúc này thế nào?
- Dạ, em đổi
về đây hơn 8 năm rồi, đây là quê chồng em ... Nói tới đây, mắt Dạ
Hương sùm sụp xuống như sắp khóc:
... Em lập
gia đình gần 5 năm sau khi anh Kỳ lấy vợ!
Tôi thở dài
buồn lây và cảm giác gờn gợn giận đứa em vợ bạc tình của mình!
- Anh Tư
này, bây giờ vợ chồng em sống cũng tạm khá so với những người chung
quanh. Năm vừa qua, ông xã em trúng số độc đắc hơn 7 tỉ đồng nên tụi
em hết khổ rồi. Chớ hồi lúc mới lấy nhau, tụi em "rớt mồng tơi" còn
hơn cả cái ông "áo vũ cơ hàn" nữa kìa.Dạ Hương cười khanh khách.
Tôi thở một
hơi dài sảng khoái và thực sự vui mừng cho người con gái mà bấy lâu
nay mỗi khi nhắc đến, tôi không khỏi thầm thương vay giùm cho thằng
em… lãng nhách cũa mình!
Cách đây
khoảng 8 năm, Dạ Hương và Hữu Kỳ em vợ tôi là một đôi bạn thân
thương. Chúng nó hay ghé nhà vợ chồng tôi mỗi khi rảnh rỗi việc học.
Vợ tôi thương chiều cậu em út Kỳ nhất nhà cho nên khi chúng nó ghé
thăm chúng tôi là bà xã lăng xăng chăm chút chúng nó và nhất là Dạ
Hương vì dù sao đi nữa thì sau khi ra trường, Dạ Hương cũng sẽ đươc
cưới về làm dâu cho nhà và Dạ Hương sẽ săn sóc cho đứa em út mà
cả nhà đều cưng chiều từ lúc nhỏ. Tôi đoan chắc rằng Dạ Hương là dâu
của gia đình ông bà nhạc tôi thôi.
Thời gian
dần trôi. Hai đứa nó ra trường và mỗi đứa đổi đi một hướng. Vợ chồng
tôi cũng bận bịu cho việc làm ăn của mình nên cũng ít thăm hỏi Hữu
Kỳ về Dạ Hương. Và cũng có một điểu hơi lạ là không thấy Dạ Hương
đến thăm chúng tôi như ngày xưa nữa. Có thể cô nàng đổi đi xa, rồi
bận bịu việc và phương tiện liên lạc không có nên chúng tôi ít gặp
chăng. Cũng có lúc vợ tôi hỏi Hữu Kỳ về bạn gái nó, Hữu Kỳ trả lời
lấp lơ lấp lửng cho qua chuyện rồi lảng sang chuyện khác. Tôi thấy
có gí lạ đây nhưng không tiện hỏi. Đùng một cái, Hữư Kỳ đến nhà
chúng tôi báo tin là nó chuẩn bị cưới vợ. Mừng quá, bà xã tôi hỏi
vui:
- Vậy là em
và Dạ Hương sắp sửa "như chim liền cánh như cây liền cành" rồi hén?
Hữu Kỳ cau
mặt nói cụt ngủn :
- Không
phải, vợ sắp cưới làm chung sở với em. Nàng tên Mỹ Tiên.
Hai vợ chồng
tôi đồng há hốc miệng vì... không hiểu gì hết! Thế còn Dạ Hương thì
sao?
- Dạ Hương
bây giờ là Diễm xưa rồi anh chị ơi!
Trời đất,
quỉ thiền ơi?! Chuyện gì mà dị hụ vầy nè!
Hữu Kỳ cười
nửa miệng rồi nói:
- Rồi sau
này anh chị sẽ hiểu thôi.
Cái mà rồi
sau này anh chị sẽ hiểu chỉ được Hữu Kỳ tiết lộ ra sau một tiệc rượu
say mèm mới năm rồi đây!
- Bây giờ em
cũng không biết nói với anh Tư như thế nào! Chuyện Dạ Hương chắc có
lẽ cũng là duyên số trời định. Hồi đó, em thương Dạ Hương dữ lắm. Em
thần tượng nàng vì vừa đẹp, vừa học giỏi. Tánh tình của nàng thì anh
chị cũng đã biết rôi: dịu dàng, thùy mị. Chỉ hơi dở một chút là nhà
nàng nghèo quá! Và chuyện này mới là chánh yếu để em tìm người vợ
khác và bây giờ nghĩ lại thấy mình ấu trĩ và bậy bạ quá!
Tôi nôn nóng
hỏi:
- Chuyện gì
vậy em Kỳ? Mau nói cho anh Tư nghe coi?
Hữu Kỳ mặt
đăm chiêu và đều đều giọng:
|
|
Kiến Đen tư
vấn: Dẫn người yêu vào quán cafe, nên chọn quán có biển hiệu
như thế này! |
|
- Anh Tư
nghĩ coi: buổi tối hôm chia tay ra trường, em và Dạ Hương vào quán
cà phê "3 cây nhang" để tâm sự và hẹn ước ngày mai với nhau. Trong
khung cảnh nên thơ, quán cà phê "3 cây nhang" chỉ chơi toàn nhạc
Trịnh. Hai đứa em ngỏ lời hẹn ước năm sau xin tía má cho tụi
em được cưới nhau. Trong ánh đèn mờ ảo lung linh, em cúi xuông định
đặt một nụ hôn đầu tiên lên môi nàng như biểu lộ tấm chân tình vậy
mà tự dưng nàng: tủn… tủn… tủn… tủn… một tràng bất tận!! Ác đạn hơn
là lúc đó ca sĩ Khánh Ly đang não nuột hát trên loa: Đại bác đêm
đêm dội về thành phố, người phu quét đường dừng chổi lắng nghe!...
Nghe gì nổi mà lắng hả anh Tư? Tự dưng thần tượng Dạ Hương trong
em sụp đổ một cái… Ầm..! Anh Tư lớn tuổi, kinh nghiệm trường tình
nhiều nên anh phân tích giùm cái tâm lý của em lúc đó là cái gì vậy?
Tôi thực sự
bị "rối loạn tiền tình" trước cái bí mật được khui hầm của cậu em
vợ! Bằng câu hỏi ngắn gọn để vừa giải thích, vừa trách móc cho đầy
đủ ý nghĩa cho Hữu Kỳ tỏ rõ:
- Thế thì
sau này vợ của cậu có khi nào "đại bác ru đêm" cho cậu nghe không?
Hữư Kỳ vỗ
đùi đánh chát:
- Chết em
rồi anh Tư ơi. Đâu có gì lớn đâu. Phàm thuộc bài sinh vật thì ai chả
vậy! Em sai lầm rồi!
Rồi quay về
cửa biển hướng miền hạ tỉnh nhà Hữu Kỳ bưng mặt rưng rưng.
Có tiếng đờn
bầu ai đó bên hàng xóm trổi:… Đàn tương tư đứt giây tơ rồi...!
Bạn đời ơi,
chuyện của người, mà sao ta buồn quá!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 4-12-2010)
|