CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Học đòi văn minh
* tạp bút
Một
sáng cuối thu vào năm nước lụt 1971. Quán cà phê Năm Chuột bên hông
chợ Mộc Hóa vẫn ồn ào vui vẻ như thường lệ. Cũng vẫn những khuôn mặt
thân quen đến… phát mệt: chú Hai Lúa, thằng Hai Rơm, thầy Út Vàng và
luôn luôn chủ điểm bao giờ cũng là… bà Tám Miền, người của một thời
lưu lạc, phong sương nơi đất khách quê người. Biết bà Tám đi đây đi
đó và trải nghiệm nhiều trong cuộc sống cho nên trong dạ thằng Hai
Rơm lúc nào cũng nôn nao, muốn tìm tòi, học hỏi kinh nghiệm vinh
quang hay bết rệt của bà già gân này.
Thằng Hai
Rơm là người phát pháo đầu tiên khi cái “máy truyền hình đen
trắng” vừa ló dạng hình bà Tám Miền vui vẻ nhà ta:
- Bà Tám,
hôm nay tôi trúng lúa. Tôi đãi bà chầu cà phê này. Nhưng bà phải kể
cho tụi tui nghe chuyện gì hay hay của bà ở Sè-goòng năm xưa đi
nghen.
Bà Tám cười
toe toét:
- Chuyện nhỏ
như cái mỏ của mày.
Nói dứt lời,
bà Tám nhấp một ngụm phé nại cái rột và hít một hơi dài khói thuốc
Hero thơm lừng. Bà ta bắt đầu vào "chiện":
- Vốn dĩ nhà
nghèo làm ruộng, quanh năm tay lấm chân sình thì chuyện muốn đi Sài
Thành đâu phải là việc của những người như tụi tao! Nhưng hồi nẳm,
tao bị bịnh đàn bà. Ba má tao bán 10 giạ lúa cho tao đi
Sè-goòng để "khám bác sĩ". Lên tới bến xe Miền Tây, tao đâu có biết
phải đi khám khiếc chỗ nào, đang tính toán làm thế nào thì có một
ông già chạy xích lô xề đến mởi tao đi xe:
- Chào cô
Hai, cô đi đâu đó? Tôi chở cô đi. Tôi không ăn mắc cô đâu.
- Tui không
phải là cô Hai đâu à nghen. Tui là Tám Miền đây.
- Ồ, xin lỗi
quí cô Tám. Chẳng hay Tám muốn tôi chở đi đâu nhỉ?
Tao lầm bầm
trong bụng: mấy người ở thành thị ăn nói sao khác dưới quê mình quá
ta. Ở dưới quê tao chèm nhẹp chem nhem, vậy mà lên đây ổng kêu tao
là quí cô. Họ văn minh lịch sự hơn mình nhiều, cần học hỏi đây
[Thiệt tình là lúc đó trong bụng tao thấy nó đã đã làm sao ấy]. Tao
bèn nói liền;
- Nè ông
già, chở tui đến chỗ nào mà bác sĩ khám bịnh cái "ấy" giùm coi ông
già.
Ông
già xích lô trố mắt nhìn tao kỳ lạ, rồi có lẽ thấy tao còn trẻ đẹp
nên ông ấy thương tình mà chỉnh sửa:
- Cô Tám ơi,
lên đây cô đừng dùng tiếng "cái ấy" nghe tục tằn lắm. Người ta cười
cho đó.
- Vậy chứ
tui phải kêu bằng cái gì để cho người ta hiểu đây?
- Cô nên gọi
là đi khám "phụ khoa" thì nghe ra lịch sự và văn minh hơn.
- Vậy he, ai
biết…
Khám bệnh
xong xuôi, ra chờ xe ông già xích lô đến rước về và sẵn dịp
tao chỉnh ổng một cái cho đỡ ấm ức nãy giờ. Lúc ỗng vừa đến, chưa
kịp thắng xe lại là tao xạc ỗng liền:
- Ông già,
bày đặt nói văn nói vẻ. Hồi nãy bà bác sĩ cũng khám cái như tui nói
vậy thôi, vậy mà ông bày đặt phụ khoa phụ khuyết tùm lum.
Ông già chỉ
cười và lắc đầu, ỗng lẩm bẩm gì đó trong miệng, tao nghe loáng
thoáng như là... hết thuốc chữa bà Tám!
Về đến quê
nhà chưa kịp báo tin vui với ba má tao là tao hỗng có bệnh gì ráo
trọi thì bỗng tao thấy lấp ló sau hè nhà tao có một con nhỏ nào lạ
hoắc đang lom khom làm gì đó. Tao lên tiếng nạt ngay:
- Ê, con
quỉ. Mày làm cái gì ở nhà tao vậy.
Con nhỏ
chong mắt ngang ngược nhìn tao:
- Lượm bịch
nilông chớ làm gì bà nội.
Điên tiết
lên vì con nhỏ hỗn láo, tao chửi nó tới tấp nhưng cũng không quên áp
dụng tiếng văn minh thành thị vừa mới học:
- Nè, con
quỉ cái, mau ra khỏi nhà tao ngay tức thì kẻo không tao nổi điên lên
mà đá chết mẹ cái… "phụ khoa" của mày à nghen.
- Chuyện tới
đây hết rồi tụi bây ơi.
Bà
Tám Miền kết chuyện ngang hông và tức tưởi như vậy! Cả quán đồng
loạt cười rần rần, âm thanh vang vọng ồn ào cả quán trong buổi sớm
mai. Mắc cười quá sá!
Một anh
chàng mê cá độ bóng đá tình cờ đi ngang qua và quay mặt vào hỏi to
bằng giọng hối hả:
- Đội nào bị
"dzô" banh vậy ta?
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 10-12-2010)
|