Tà áo đêm Noel
* tạp bút
Ngày Giáng sinh vừa qua, Ngô Vàng tôi bị một
quả "hố"quá là "trọng lượng"! Chí ít ra, cũng vào khoảng: vài
ngàn... tạ!
Chuyện thế này:
Thấy thiên hạ hớn hở mừng ngày Chúa sinh ra đời, lòng tôi cũng hân
hoan vui đón như mọi người. Bởi vì đâu: thuở vào đời với nhiều dập
vùi của cuộc sống nên khi nghe Chúa dạy truyền: "Tôi tin xác loài
người ngày sau sống lại" nên lòng mình đã nguyện:
Lạy Chúa, con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ngự trời cao,
Giữa lòng con một vì sao sáng
Cứu rỗi linh hồn con Chúa ơi!
Một mình lang thang vào công viên thành phố Tân An để vừa ngắm người
qua kẻ lại cũng là vừa để chờ đến giờ dự tiệc Réveillon với người
bạn có đạo Công giáo nhiệt tình thân mời mình từ mấy ngày trước.
Tranh của Vũ Thái Hòa (1989). Nguồn:
Internet.
Đang vơ vẩn ngồi trên chiếc ghế đá lạnh ngắt
[Bà xã đã đi Sài Gòn thăm cháu nội!] Bỗng đâu có một tà áo dài trắng
ai đó đang thướt tha bước ngang qua mặt mình. Nhìn thấy dáng người,
mái tóc quen quá. Rồi trong vô thức [vô duyên] nào đó, tôi vội chạy
mau đến trước mặt người đẹp buông lời:
- Có phải cô Trần Thị Kiêm Oanh, ngày xưa dạy Văn ở trường THKT
không?
Cô gái xinh đẹp nhướng mày nhìn tôi đầy nghi hoặc:
- Dạ, con không phải là cô Kiêm Oanh nào đó mà... ông ngoại nhìn
lầm! Thôi con xin phép ngoại cho con đi lễ sớm kẻo bạn trai con chờ
mà trách móc.
Rồi mắt cô chợt chùng xuống, chừng như thương hại lão già đang khốn
khổ bởi con mắt nhìn lẫn lộn tháng năm! Cô thỏ thẻ:
- Ngoại à, hôm nào ngoại đến cửa hàng mắt kính "Tình Xa", con lựa
cho ngoại một cái kính thật "xịn"cho ngoại đeo thấy rõ hơn, kẻo
ngoại cứ "nhìn gà hoá cuốc" hoài có ngày ngoại... mang họa đó. Hén
ngoại!
Nói dứt lời, tà áo trắng đêm Noel ấy vội vàng đi như bay. Tôi mơ hồ
có nghe cô ta hát bài gì đó từa tựa như bài ca nhái mà hồi còn trẻ
tôi thường hay nghe mấy đứa nhỏ hát ghẹo các cụ già còn "sung độ": Ý
ông già, ý ông già... dêêê...!
Cũng may, lúc đó tại hiện trường xảy ra sự cố này không có ai đứng
ngồi chung quanh chứng kiến. Nếu không, biết lấy gì... đội để mà che
giấu cái khuôn trăng già háp của mình đang bị... e thẹn quá chừng !
Đêm ấy về, đường khuya se se lạnh. Chợt bật cười cho bệnh hoang
tưởng của mình: 35 năm rồi còn gì nữa! Nếu người bạn đồng liêu năm
xưa gặp lại, chắc gì người còn khuôn mẫu như cô gái chảnh chẹ vừa
rồi!
Sẵn mình đang tự sự, xin được quá giang qua mục tìm nhau của trang
Web THKT:
- Ai có biết xin vui lòng chỉ giùm: cô Trần Thị Kiêm Oanh, năm
1973 dạy môn Văn trường THKT chúng ta. Cô Trần Thị Kiêm Oanh là em
gái của phu nhân thầy Phùng Thành Cưu, Thanh tra Tiểu học Kiến Tường
và dạy môn Văn của THKT niên khóa 1972-1973.
Rất mong điều diệu kỳ sẽ xảy ra trên trang Web THKT chúng ta như nó
vẫn thường xảy ra!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 26-12-2010)
|