CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Có chi dùng nấy...
* tạp bút
Chuyện kể rằng:
Có hai người bạn đồng niên của một trường đại học bách khoa. Ra
trường với mảnh bằng kỹ sư hạng ưu vì hai người đồng sức học ngang
nhau. Cả hai đều được nhận vào làm chung một công ty cơ khí xe hơi
danh tiếng. Không hiểu người ta bố trí việc làm thế nào mà anh A
được làm ở bộ phận kinh doanh sản phẩm, anh B thì ở văn phòng chuyên
trách bộ phận… tiếp điện thoại khách hàng cho công ty. Đương nhiên
là với thiên tài "miệng mồm" [ngoài môn chính khóa mà nhà trường đào
tạo] anh A có thu nhập tạm gọi là cực kỳ huê lợi hơn anh B nhiều.
Một hôm hai vợ chồng anh A đánh xe Lexus chở nhau đến nhà anh B để
gọi là... thăm bạn!
Anh B than thở:
- Buồn quá hai ông bà ơi! Cùng mảnh bằng kỹ sư loại giỏi mà số tui
sao hẩm hiu quá! Lương ba cọc ba đồng, chẳng bõ bèn gì với ông bà
cả!
Anh A chưa kịp an ủi bạn hiền thì chị vợ nhanh nhẹn, bặt thiệp hơn
chồng lên tiếng "an ủi" người bạn chồng kém may mắn hơn mình:
- Anh B à, giày dép còn có size này size nọ, huống chi mình là người
trần gian thì cũng phải chịu vậy thôi.
Anh B nghe vợ bạn an ủi như vậy nên trong lòng cũng hơi man mát,
nhưng rồi anh ta cũng chép miệng buồn buồn nói:
- Biết vậy rồi, nhưng đồng lương eo hẹp quá, sống sao nổi hai bạn?
Anh A định an ủi tiếp bạn mình, nhưng chị vợ cũng giành phần "thừa
thắng xông lên" để chứng tỏ mình cũng thông hiểu điển tích về chuyện
"đập đàn khi mất tri âm" ngày xưa:
- Anh B à, tại họ không biết tài anh đó, một phần hoàn cảnh của công
ty ta hiện tại… "không có chó thì bắt mèo ăn "ấy"" vậy mà. Thôi thì
anh hãy bằng lòng với hiện tại mà..."có chi dùng nấy" để cho lòng
mình bớt sầu đau hén anh?!
Dù trên đồng đỗ, ruộng ngô đang mùa trổ hoa trắng xóa, con kiến đen
chăm chỉ tìm mồi nhưng trên trời cao, đám mây hồng vẫn cứ bay cà ngơ
cà ngất như đang diễn tả giùm cho tâm trạng của chàng A đang "hãnh
diện" về tài năng giao tiếp của hiền thê mình!
Hết chuyện rồi quí vị à!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 28-12-2010)
|