Thí dụ, ngày mai tôi về...
* tản văn
Khi những nỗi nhớ lay động, thì chính hình ảnh thời tuổi nhỏ gây cho
tôi sự xôn xao như những nốt dương cầm lướt réo rắt rồi rơi, rơi,
từng tiếng thật chơi vơi. Nhiều lúc tôi nằm im trong đêm để tìm lại
giấc mơ đã thất lạc của mình.
Hoa hướng dương. Tranh sơn dầu củs Vân Hồng.
* Giấc mơ trở về. Tôi sẽ đi thăm từng thầy giáo, từng cô giáo cũ của
mình. Tôi sẽ lễ phép khoanh tay lại như ngày xưa và khẽ khàng nói
lời cảm ơn muộn màng. Tôi biết giữa cái xã hội hình như nhiều người
sùng thượng hư danh - những thầy cô tôi vẫn một mực giữ cái tiết tâm
chánh một loại hoa quân tử y như ngày nào khi bước chân ra đời đã
hãnh diện chọn cho mình một nghề như một thiên chức. Đem đạo tải cho
đám học trò.
* Tôi sẽ tìm lại dấu vết con đường có những tàng cây dày đặc những
cánh lá lãng mạn từng ghi dấu những bước chân mong manh của bầy con
gái đi từng tốp trong những tà áo trắng, hồn như trang giấy mới,
điểm xuyết vài tà áo lụa màu thật yểu điệu - dập dềnh, lượn lờ như
đàn bướm – trôi dài, tràn đến cổng trường Trung học Kiến Tường.
* Tôi sẽ tìm lại nền cũ của ngôi trường xưa. Ngôi trường như một
phần da thịt dù nó cũ kỹ và lam nham những vết bùn xấu xí. Tôi sẽ
tìm lại góc sân chơi được che phủ bởi màu xanh hồn nhiên của hàng
điệp chỗ chúng tôi chạy đuổi nhau, nô đùa một thuở.
* Tôi sẽ đến xóm chợ, đi lại từ đầu, thêm một lần nữa nhớ lại, chắp
nối những mảnh đời, đoạn đường những ngày tháng cũ . Sẽ nhớ lại vài
khuôn mặt được nhắc lại. Hoặc thỉnh thoảng bắt gặp những hình ảnh
giông giống nào đó, dừng lại ngẩn ngơ. Thèm ngóng cổ nhìn vào hướng
Khu Thành Công, để thấy cánh quạt máy bay chấp chới. Thèm nghe được
mùi bụi đỏ khi con trốt chạy dài về hướng ngôi nhà ngày đó.
* Tôi sẽ tìm một góc, phóng tầm mắt - lặng lẽ ngắm bà chị học chung
trường. Một người đàn bà nhỏ bé hầu như “gánh cả gió mưa cuộc đời”
trước mắt tôi - ngày xưa là một cô gái xinh xắn có một giọng hát
thật Tây, khi nhả từng chữ trong bài hát của điệu boléro thật tròn
trịa. Boléro. Ba bước, nghỉ một nhịp rồi tiếp tục ba bước khác. Chỉ
có thế thôi nhưng đó quả là ba bước huyền diệu, ba bước bắc cầu
những tiếng đập của trái tim, những nhịp tiết của mạch máu, những
xao xuyến của tâm hồn một thời mới lớn. Một nữ sinh tỉnh lẻ buồn
ngắt hát Bésame Mucho hay hơn một nữ sinh Thành đô đã khiến cả
trường mê mẩn… Người con gái một thời mộng mị đó, có một hành trang
kiến thức nhưng đầy bất hạnh đã bỏ quên tuổi xuân của mình. Bỏ quên
hạnh phúc riêng tư mình – để giang tay loay hoay bảo bọc một đời cơm
áo cho con – cho mẹ già – cho em – cho cháu… Tôi cứ ngậm ngùi tự
hỏi, sức mạnh nào đã khiến chị sống qua những năm tháng trùng trùng
khó khăn và đến nay vẫn chưa có một ngày an nhàn, nếu không vì tình
yêu đo bằng biển rộng - đo bằng trời cao đối với những người thân
yêu của mình. Tuy muối biển cuộc đời chị thật mặn, nhưng vô cùng hữu
ích, chị ơi.
* Tôi sẽ về thăm lại Saigon, sẽ mặc lại chiếc áo dài màu nắng, sẽ
nép mình vào dòng chuyển động rùng rùng xe cộ, để đi dọc theo hè phố
những con đường nhìn những cánh lá me rơi lắc rắc. Tôi sẽ bước tới
góc đường xưa - nơi một thời có người thanh niên đứng đợi - dẫu đã
qua rồi 40 năm. Nhưng mới hôm qua đây thôi, anh còn nhắc:
“Tôi chờ em một vòng đời lộng gió.
Em chờ tôi đợi lúc dẫn qua đường”
Hai câu thơ khiến tôi rưng rưng cảm động nên bước tới nơi nào tôi
cũng hình dung ra được tình yêu. Hình dung ra những cuộc tình đẹp
lẫn khuất trong hơi sương, trong chùm nắng hanh hao, trong vòm lá,
trong bóng cây… Vì tất cả hầu hết là mùa Xuân. Nhưng có một mùa Xuân
của anh mang đến, tôi vẫn giữ trong đời, cho nên dù chỉ một mình tôi
trong thành phố này, tôi vẫn say đắm cảm ơn anh cho tôi biết ý nghĩa
tuyệt vời của tình yêu và nghĩa lý vô cùng của cuộc sống.
* Tôi không chắc mình sẽ đi thăm đủ mọi người. Tuy nhiên, mấy chục
năm sống ở hải ngoại, sống nơi thành phố ít người Việt, tôi phải tự
nấu những món mà ở những nơi khác chỉ cần ra quán mua ăn, nhờ vậy
nên có chút kinh nghiệm bếp núc. Dịp này tôi sẽ mời từng cô, thầy
của trường tôi. Từng người bạn học thân sơ của trường tôi. Tôi sẽ
rất sung sướng đứng bếp tự tay nấu đãi từng người, nấu món ăn từng
miền. Tôi sẽ mời món canh chua thơm nức mùi ngò om với những lát bạc
hà xanh giòn mát mắt cùng với tô cá kho màu hổ phách còn sôi sùi sụt
đúng điệu miền Nam. Sẽ nấu nồi xương thấm đậm đỏ au màu ớt, đặt
miếng giò mỏng vừa chín tới, điểm xuyết vài lát hành trắng ngan ngát
cùng những nhánh ngò gai xắt nhuyễn với từng lớp bún to sợi đãi món
bún bò đúng Huế. Sẽ xối lớp mỡ thật sôi nghe xèo xèo vui tai trên
từng miếng cá vuông vức ánh lên màu nghệ, lẫn với rau thì là cùng
chén mắm tôm đánh sủi bọt dậy mùi quyện chút ớt thết món chả cá
Thăng Long Hà Nội… Sẽ có cảm giác nôn nao chờ đợi mọi người gắp
miếng đầu tiên, và sẽ thỏa lòng chảy nước mắt khi mọi người gật đầu
thích thú. Còn hạnh phúc và sung sướng nào hơn được nỗi hân hoan đem
chút tình ra tặng nhau.
Món cá kho tộ và bún bò Huế do tác giả nấu.
* Tôi nhất định phải đi thăm bà chị có mái tóc dài thật liêu trai,
đã khiến nhiều chàng ngẩn ngơ một thời. Mặc dù tôi chưa gặp chị lần
nào, nhưng tôi có cảm tưởng tâm hồn mình hòa nhập vào ánh mắt bao
dung của một người phụ nữ tuy trầm mặc hướng về nội tâm nhưng không
kém ý nhị và dí dõm. Tôi sẽ ở với chị trọn một ngày để kịp cầm bàn
tay giấu đi những ưu phiền cuộc đời để điểm lục chuốt hồng những
mảng màu sắc tuyệt đẹp trên từng tà áo lụa tô đẹp cho người. Để nói
cho chị biết, có rất nhiều tình cảm hướng về chị. Bởi chị đã đãi mọi
người bằng tình cảm chân thành. Bởi chị đã sống với mọi người bằng
một cuộc sống chân thành. Người đàn bà thiếu sự chân thành trong
tình cảm, thiếu sự chân thành trong cảm xúc thì làm sao mà khả ái
cho được. Tôi nhớ có bà nhà văn nào đó đã nói vậy.
* Tôi chắc chắn sẽ đến quán Tri Kỷ. Nắm tay ông anh xứ Tân An. Nắm
tay ông anh mới dọn về căn nhà vùng Thủ Đức. Nắm tay Hiền đệ. Nắm
tay cậu em Bắc Kỳ. Chúng tôi nắm chặt tay nhau. Thật chặt. Chúng tôi
sẽ ràn rụa nước mắt. Chúng tôi sẽ cười rạng rỡ. Chúng tôi nhìn vào
mắt nhau để thấy chúng tôi thương nhau. Tặng niềm tin cho nhau. Và,
cùng với THKT tiếp tục nuôi những ước mơ dấn bước.
. thụyvi
(Hầm Nắng Michigan, ngày đầu năm Dương lịch 2011)
|