ĐỘC QUYỀN CỦA HÃNG TIN THKT – TIN HAY KHÔNG
TIN:
Dị nhân tặng quà cho Nghé
Cô Ngọc Thủy: (nghe tiếng gõ cửa, bèn ra mở cửa. Cánh cửa mới hé, cô
rú lên chạy vô nhà) Ông ơi nguy to rồi!
Thầy Hòa: Có có có chuyện gì thế. Chủ nợ hả?
Cô Ngọc Thủy: (giọng run rẩy) Hơn thế! Có con sói già nhe răng trợn
mắt trước cửa nhà mình.
Thầy Hòa: (xách cây đờn ghita chạy ra. Thầy bỗng mừng rỡ quẳng gậy
la lên) Ủa kìa anh Sói Cười! Gớm trong đêm tối, anh nhe răng trắng
nhởn nhọn hoắt trông cứ như mỏ cá sấu hay miệng cá mập í. Ô kìa lại
có cả Én Tử Tế, Vượn Vỗ Vế, và Hươu Ngủ Ngồi. Hoan nghinh quang lâm.
Thiện tai, thiện tai. Bà nó ơi có quí khách.
Cô Ngọc Thủy: (ngồi ghì xuống đất, nhưng ông chồng cứ cầm tay lôi
xềnh xệch ra cửa. Cô run run nói) Dạ dạ xin quí vị dị nhân hiện
nguyên hình thì tui mới dám mở mắt.
Đỗ Xanh: Muội mở mắt ra. Hôm nay ngày 11 tháng 1, năm 11, lúc 11
giờ, gánh xiếc được tin hai vợ chồng muội làm lễ khoe cháu ngoại.
Huynh dẫn anh em tới đây chung vui.

Thầy Hòa: Quí hóa quá, nói ơ ngay, thiệp phát ra từ hồi hôm, tiệc
tan rồi, vợ chồng em.. ơ.. sao bây giờ mới tới?
Ngô Vàng: Tại mấy túi vàng nặng quá, tôi tính mướn voi. Ông Đỗ cho
rằng cháu là Nghé vậy phải đi bằng trâu. Kiến Đen sợ chậm trễ tiệc
tan nên đòi đi bằng máy bay. Gã còn nói nhỏ với tui “Chắc mẩm máy
bay sẽ ghé Thái Lan”. Bà thủ quĩ Mây Hồng nói quĩ hết tiền rồi phải
đi bằng tắc ráng. Cãi nhau hết nửa ngày, cuối cùng chúng tôi dùng
hóa thân của mình rồi mạnh ai nấy đi cho lẹ.
Kiến Đen: (nói nhỏ với Ngô Vàng) Khổ lắm biết rồi nói mãi. Người ta
đã nói tiệc tan rồi, vậy ta tặng quà rồi về. Tui thấy kiến bò bụng
đây. Ê! trong túi ngài có cục đường nào không.

Đỗ Xanh: (cuời) Vậy thôi ông xin tặng cháu Nghé sợi dây thừng cột cổ
nhé.
Cả nhà mở gói quà ra thì thấy đó là sợi dây chuyền kết bằng những
bông lan Tây Tạng. Giữa xâu chuỗi là tượng Phật bằng ngọc xanh thỉnh
từ nước Thổ Phồn. Dây chuyền này ai đeo vào thì thấy mọi sự là hư
không.
Ngô Vàng: Hỗm rày trồng được ít gừng tiên, ông mang tặng cháu phòng
khi nóng đầu.
Gói quà mở ra, cả nhà cùng ồ lên. Đó là trái bắp ngàn tuổi. Ai ăn
vào thì xinh đẹp mãi như Hằng Nga không già. Nguyên loại bắp này
trồng ở cung trăng.
Mây Hồng: (nói nựng) Ồ tưng ồ tưng (có lẽ là ôi thương ôi thương)
May cho cháu, bà mới luyện được cái búa chẻ đá. Thôi tặng cho cháu
yêu để hộ mạng. Ồ tưng Ồ tưng.
Cháu Nghé chụp lấy gói quà. Khi chiếc hôp mở ra thì thấy một cây bút
nằm ở trong. Đây vốn là cây côn cải biên của Tề Thiên Đại Thánh. Ai
có bút này thì làm gì cũng được từ viết văn, làm thơ, vẽ tranh, hay
ký giao kèo đều dễ như trở bàn tay.
Kiến Đen: Ai nói chăn Nghé là khổ (tay xoa bụng), này cháu khi đói
cháu có thích ăn không? Ông biết ngay mà, đói thì phải cho ăn chứ
(nuốt nước miếng). Cho cháu túi cỏ non ông cắt được ở chân chiếc Cầu
Vồng nè.
Cả nhà mừng rỡ mở túi cỏ, cả nhà bỗng thơm lừng mùi trầm. Thì ra cỏ
chỉ là những sợi tơ trầm êm dùng để gìn giữ hai bộ kinh. Bộ thượng
dạy về công, dung, ngôn, hạnh. Bộ hạ dạy về cách nấu ăn.
Trao quà và nhận quà xong, chủ nhà chưa kịp lên tiếng cám ơn, cô
Ngọc Thủy bỗng hét lên. Trước mắt cô bốn dị nhân nhanh như chớp hóa
thân lại như khi mới đến. Rồi họ xô cửa biến mất trong màn đêm. Thầy
cô Hòa - Thủy nghe văng vẳng tiếng Kiến Đen vọng lại. “Trong thiên
hạ chỉ có hai bộ sách dạy nấu ăn, nay cho cháu một bộ, còn bộ kia để
phân phát cho thiên hạ. Cháu nhớ nói ông bà ngoại cháu thường xuyên
mở tiệc chiêu đãi gia đình THKT của mình nhé!”
ĐỖ XANH
(Đặc phái viên hãng tin THKT - Tin Hay Không
Tin thường trú tại Elk Grove, California 12-1-2011)
|