CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Tình Cờ quán
* tạp bút
Tôi vẫn nhớ như in cái se se lạnh của khí trời [rồi sau đó lạnh lẽo
toàn thân!] ở một sáng đầu đông năm nào trong ký ức. Và đây cũng là
một kỷ niệm phải luôn khắc ghi trong lòng, để nhớ người hay quên đời
cho những ai đó luôn ham tìm thực thể lãng mạn của cõi đời ô trọc
lóc này: "Tôi, chính tôi ngày xưa đó, đến bây giờ vẫn còn thường
hay mơ!"(*) [tông đô, trầm buồn]
Vì có chuyện riêng gia đình cần phải về quê gấp, tôi vội vã lên
đường lúc gà vừa mới gáy canh năm. Trời mùa đông miền Nam chỉ vừa
gờn gợn da thịt, nhưng ăn mặc phong phanh, cưỡi xe gắn máy thì cái
lạnh này nào có thua gì cái độ âm ghê gớm của hai đầu cực địa cầu ta
đâu! Hừ.hừ… Trời cũng dần dần mờ sáng, chạy xe rề rề với ý định tìm
kiếm một quán cà phê bên đường nào đó mình ghé lại để tìm chút ấm áp
và thưởng thức chút hương vị nồng nàn của cà phê trong buổi tinh mơ.
Xe chạy chầm chậm vì chạy nhanh sợ lạnh, một bên đường là cánh đồng
lúa chỉ còn trơ gốc rạ sau mùa thu hoạch, một bên đường là con sông
nhỏ cặp bờ đường đi. Bỗng xa xa, tôi trông thấy có ánh đèn dầu chập
chờn, leo lét trong trời sớm mai còn mù sương ướt đẫm cỏ bên đường.
Xe chậm lại, tôi nhìn kỹ và thấy đây là quán cà phê cóc miền quê.
Cái con ma tò mò trong người níu chân thắng tôi dừng lại, bởi cái
tên quán nghe sao lãng mạn và hợp cảnh hợp tình quá trời: Tình Cờ
quán. Tôi lẩm bẩm tự hỏi: giữa miền quê lạc lõng này, sao lại có
người đặt tên quán nghe chừng gợi nhớ, gợi thương như thuở còn học
trò áo trắng tập tễnh làm thơ vậy? Phải chăng chủ quán cũng là người
"ngày xưa ai lá ngọc cành vàng" (*) do bị thua thiệt đời cho
nên bây giờ đành cam, chịu cảnh "Sương trắng miền quê ngoại"
(**) hay chăng? Chịu thôi!
Nguồn: Internet.
Quán bày trí đơn sơ, vài bộ bàn ghế bằng tre thấp lè tè. Quầy nước
là chiếc bàn cũ kỹ, chất lủ khủ những chai nước ngọt bụi bám mờ mờ
nhãn hiệu. Chữ tên hiệu chai cái đọc được là ..ÚP, còn có cái thì là
Chương .ương? Lắm sự quá! Bước vào quán mới thoạt nhìn vắng tanh,
lòng có phần nản chí anh hùng, định lui gót quay ra thì tôi nghe có
giọng khò khè yếu ớt từ chiếc võng nép sát vách quán:
- Chú Hai uống cái giống gì để tôi kêu sắp trẻ mần cho uống?
Nhìn kỹ lại mới biết có một bà cụ đang nằm co ro trên chiếc võng. Lỡ
vào rồi, thấy cụ già hỏi mà quay ra thì cũng không phải phép lắm.
"Thôi đành nhắm mắt đưa… mông mà ngồi" để thử xem cái lãng mạn quê
này ra sao?
- Bác cho con một ly cà phê sữa nóng đi bác.
Bà cụ nhổm mình ngồi dậy, rồi ngoái vào phía vách buồng trong cất
giọng:
- Có đứa nào ở trỏng không bây? Ra bán cà phê cho khách đi bây ơi.
Sáng trờ sáng trật rồi mà còn ngủ hả bây?
Có tiếng động lục đục sau tấm vách
phên tre kèm theo tiếng lầm bầm gì đó, hình như là “đâu còn sữa mà
pha”! Trong thời gian chờ cà phê ai đó mang ra, tôi cất tiếng làm
quen bà cụ:
- Bác ơi, ai đặt tên cho quán mình là Tình Cờ mà cháu nghe hay quá
vậy bác?
Bà cụ cười móm mém:
- Qua đây chớ ai. Biết tên gì mà đặt cho nó hay ở cái xứ ít chữ này.
Qua lấy đại tên thằng con trai của qua với tên vợ nó ghép lại là êm
ru hè.
Rồi bà già chơn chất phát biểu cho rõ thêm ý của mình:
- Ở đây quê mùa, kiếm gạo ăn còn lõ con mắt ra, có đâu mà bày đặt
màu mè tên này tên nọ hả chú em?
Tôi chỉ biết "đơ" người ra khi nghe bà cụ giải nghĩa cho cái tên
Tình Cờ quán mà tôi cứ đinh ninh trong bụng: "chuyện lãng mạn quê
nhà" đây!
Có tiếng dép lê xèm xẹp trên nền nhà đất . Quay lại nhìn, tôi thấy
một thiếu phụ non khoảng 30, hai tay run run cầm chiếc mâm đựng ly
cà phê sữa với bình trà đang bốc khói. Dáng người đi chầm chậm, cẩn
thận từng bước chân. Cô mỉm nụ cười hiền lành chào khách [mà tôi
trông cô sao như có vẻ mệt mỏi, rã rời!]. Bỗng chợt, có cơn gió nào
tình cờ thổi qua lạnh buốt, tôi ngờ ngợ khi nhìn thấy hai bên tai cô
hàng nước nhét đầy hai cục bông gòn bự chà bá?! Và bỗng chợt bên
trong vách buồng có tiếng oa oa của trẻ sơ sinh…
Trời ơi, mắt tôi như tối sầm lại: Dáng đi chầm chậm, hai cục bông
gòn trắng toát, tiếng khóc trẻ thơ...! Tôi liên tưởng…? “Giàng ơi,
ly cà phê sữa đầu đông đang tỏa hương của con, rồi biết sẽ làm sao
đây Giàng?”
Thoảng trong mơ hồ, tôi có nghe tiếng bà cụ ân cần:
- Chú Hai uống đỡ giùm nghen, lần sau ghé qua tôi kêu thằng Cờ về
mua sữa “ông già” pha cho chú ngon hơn. Bữa nay nó mắc đi qua nhà
ông bà già vợ nó mời vài bữa nữa qua ăn đầy tháng thằng con trai nó.
Nhớ ghé nhen chú Hai....
Tôi dạ thật nhỏ và rồi tự mình ái ngại:
- Có chắc hôn mà hứa hả ông nội?
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 14-1-2011)
(*) Trích một khúc từ bài hát Giọt lệ đài trang
của Châu Kỳ.
(**) Tên một bài hát của Đinh Miên Vũ
|