dnnp - mây hồng

 

 

 

 

 

 

Chồi tình


* truyện ngắn

Tranh sơn dầu của Vân Hồng.


Về tới sân thấy chị Mai đương lui cui cố chất cao mớ củi lên thành đống kế bên những cái rổ trẹt đựng từng lớp củ kiệu trải mỏng phơi dưới cái nắng chiếu lên những màu sắc lấp lánh thật kỳ ảo. Khôi biết đống củi khô chị Mai làm gì rồi, tự nhiên lòng chàng chùng xuống một nỗi xúc động, Khôi biết giờ này ở nhà, mẹ chàng đã lo liệu từng mớ củi, một chiếc thùng và vài thẻ gạch để sẵn sàng cho đêm hai mươi chín tháng Chạp cả nhà hân hoan ngồi bên bếp lửa trông chừng nồi bánh chưng gói vuông vức thơm mùi lá chín.


Nhác thấy bóng Khôi bước đến gần, chị Mai quay sang hỏi:


- Hôm nay chú Khôi về trễ vậy?


Khôi lột chiếc nón cầm xoay xoay trên tay cười cười nói:


- Các em học sinh tổ chức Tất niên, ăn uống hát hò xôm tụ thật vui.


Chị Mai phát lên một cử động nhỏ, tỏ ý hiểu:


- Học trò thì tình nghĩa lắm.


Khôi vòng bên hông đi vào nhà, tiếng chị Mai nói vói theo:


- Vậy thì chú Khôi chuẩn bị về ăn Tết với gia đình rồi.


Ngồi xuống chiếc ghế thấp, Khôi gỡ đôi giày ra khỏi chân vừa đáp:


- Em không chắc đâu chị.


- Sao vậy? Không nỡ xa Thiên Thư hả?


Khôi mỉm cười không biết trả lời sao với chị Mai, vì không nỡ xa Thư như chị Mai nói thì đúng rồi, nhưng người bạn đang dạy ngoài miền Trung đánh điện tín cho hay Tết này sẽ vào Cần Thơ ăn Tết với chàng để cho biết mùi Tết miền Tây. Khôi nhoài đầu ra nói:


- Chị Mai ơi, năm nay tụi em Tiếu ngạo giang hồ.


Giọng chị Mai ân cần:


- Năm nay chú đi đâu chơi thì đi, nhưng mời chú ở đây ăn Tết với chúng tôi cho vui nhé, nhà cửa đông vui thì mới là Tết.


Khôi cảm động:


- Anh chị lúc nào cũng tốt bụng.


Khôi nghe tiếng chị Mai cười, rồi nói loáng thoáng gì đó. Khôi vào phòng nằm dài trên giường, đôi mắt nhắm mà đầu óc nghĩ ngợi mông lung, Khôi mỉm cười khi nhớ đến lời mời của chị Mai, lời mời của một số phụ huynh học sinh, chàng nghe một nỗi xao xuyến đến ấm lòng. Hai chữ ăn Tết khiến chàng bồi hồi, Khôi thấy yêu mến quá đỗi ngôi nhà này, với những tấm tình cởi mở đôn hậu của vợ chồng anh Tâm chị Mai, khiến Khôi có cảm giác mình là người nhà của gia đình anh chị. Lúc mới dọn đến, Khôi đã được anh chị nhường cho nửa gian trong, còn nửa gian ngoài là giang sơn riêng của hai vợ chồng chị Mai và đứa con trai nhỏ. Thời gian đầu có một chút bất tiện ở chỗ cái cửa phòng nằm ngay vách ngăn và liền với cửa ra vào chung, cho nên chị Mai cứ thường nhắc chàng khóa cửa trước khi ra đi, song Khôi thấy làm như vậy kỳ kỳ làm sao, chàng cứ thoái thác và viện cớ chàng đâu có món gì quý giá cho cam, không lẽ có tham để chỉ lấy vài cuốn sách hay sao? Nhưng chị Mai cứ thúc hối mãi thì Khôi cũng đành chìu ý niêm phong chiếc cửa lại bằng cái ống khóa hai trăm đồng để cho anh chị không còn áy náy nữa. Còn nhớ hôm chàng loay hoay bắt mấy chiếc đinh khuy vào thành cửa, chàng trông thấy chị Mai đứng phía sau mỉm cười hài lòng, sẵn dịp, Khôi đề nghị anh chị đừng gọi chàng là thầy giáo, cứ gọi là em cho thân mật.


Có những tiếng cười vang vang ở ngoài ngõ. Khôi nghe thấy trong tiếng cười chở chất nhiều niềm vui tin yêu cuộc đời, khiến chàng cảm thấy vui lây, Khôi nhổm dậy ra đứng bên sân. Mấy tà áo lụa phất phơ trong ngõ sâu, dễ thương như cánh bướm lượn bay, Khôi đứng ngóng nhìn bóng họ khuất dần bên ngõ quẹo, lòng dậy lên sự nhớ thương về mối tình thơm như những hạt lúa non mọc khắp cùng miền châu thổ này.


- Ông giáo! Ông không đi dạy sao?


Chàng giật mình quay lại, kịp nhận ra cái dáng mềm mại như thơ của cô công chức - người láng giềng, cô đang nhìn chàng cười cười chờ đợi.
Khôi đùa một câu cho vui.


- Thưa cô hôm nay tôi được nghỉ.


Cô giáo liếc chàng đầy hai con mắt tình cảm:


- Ông thì nghỉ miết.


- Cô nói oan cho tôi rồi, tôi mới vừa từ trường về đây.


- Tướng của ông đi dạy mà nghệ sĩ ơi là nghệ sĩ.


- Tôi mà nghệ sĩ sao? Có người còn nói tôi giống ông già.


- Ông cứ nói chơi hoài.


- Trước mặt người đẹp, tôi nào dám nói chơi, nhất là nói chơi với…!


- Với… gì? Ông thì chúa tếu.


Cô nói xong rồi bật cười, cô cười no con mắt, no hai gò má hồng hồng của đóa hoa mãn khai. Chưa lần nào cô cười vui như lần này, có lẽ không khí mùa Xuân khiến cô rộn ràng, tiếng cô cười như có chứa hàng ngàn lít mật ngọt, Khôi nhìn hai hàm răng trắng trong chiếc miệng xinh xinh của cô, nhớ tới bát chè bắp mà cô thường hay mang sang nhà, để trên bàn viết, chị Mai tủm tỉm: “Quà của chú Khôi.” Mỗi lần thấy cô láng giềng mang quà sang cho, bọn nhỏ ở nhà đối diện tíu tít “Thầy Khôi! Thầy không sợ quan pháo binh sao. Thầy chì thiệt.”
Mặc cho bọn chúng ào ào, cô láng giềng và chàng vẫn thân thiết đãi nhau với cái tình hàng xóm, vẫn đứng nhìn trăng trong cùng một bờ rào, vẫn cười chung với nhau một nụ cười trong một câu chuyện, vẫn nhìn nhau thân thiện bằng ánh mắt, nhưng là con mắt rất mực đàng hoàng.


Cô láng giềng nhẹ nhàng bước ra ngoài hàng hiên, những sợi tóc đen huyền của cô thả bay trong gió, chàng hình như bắt gặp con nắng dịu lại trên hàng hoa dâm bụt, chàng thấy dễ thương quá đỗi từng túm hoa tím không nhìn thấy lá đâu hết.


- Cô ơi! Tại sao người ta gọi loại hoa tím này là hoa tỏi?


- Tôi kể rồi mà, ông quên sao?


- Đầu óc tôi chóng quên lắm.


- Nhưng cô bé sinh viên tóc ngắn thường hay tới thăm ông, ông có quên không?


Khôi cố tình nói lãng:


- Cô cứ chọc tôi hoài, cô kể lại đi, tôi hứa lần này sẽ nhớ, bởi vì trong thành phố này, đi tới đâu cũng thấy nhiều nhà trồng.


- Nhưng bên Vĩnh Long thì trồng nhiều hơn.


- Tại sao vậy?


- Vì ở Việt Nam lúc trước làm gì có hoa này. Người ta kể lại, nhân chuyến công du bên Phi Luật Tân, cha Giám mục thấy hoa đẹp mới xin về trồng. Loài hoa tỏi rất dễ thương và dễ trồng, chỉ cần cắt một nhánh đem giâm xuống đất, vài tháng cây mọc dây leo. Nhiều người giàu có, quen biết với cha ghé vào thăm, thấy dây leo có hoa đẹp bèn xin một nhánh.


- Thế cha có cho không?


- Cha quí hoa lắm, nhưng không cho mà người ta cứ có hoa để trồng.


- Cha không cho mà cô cũng có. Thế là sao? Không lẽ…?


Cô ngắt lời:


- Ông đừng có ỡm ờ mà vu khống tôi nhé.


- Hôm nào, tôi sẽ bắt cóc một thằng Phi mang tới đây để hỏi nó hoa này tên gì?


- Hắn sẽ nói hoa này tên Marcos!


Cô đùa xong lại cười. Cô hay cười, tiếng cười hân hoan đầm ấm như chút nắng đang hôn nhẹ lên chồi lá non bên khu vườn nhà kế bên. Mùa Xuân vừa đến ngoài kia, vừa đến ghé thăm hết thảy những nụ mầm nhu nhú, Khôi cảm thấy thương quá đỗi những điều xảy ra bên đời sống của mình, cảm thấy hạnh phúc dường như gần lắm, cứ đưa tay ra là nắm lấy, nằm yên trong lòng bàn tay.


- Nè ông nghệ sĩ, cái cô bé tóc ngắn của ông đâu?


Khôi có chút chạnh lòng, mỉm cười lắc đầu nhè nhẹ:


- Không biết, cô có biết đâu không xin chỉ giùm.


- Thôi đi ông nghệ sĩ ơi, ông cứ đùa hoài, để tôi vào nhà, cho ông đứng đó mà đợi chờ.


Cô nói với tiếng cười, rồi mất hút trong nhà. Khôi bỗng dưng nôn nao, chàng gọi thầm tên một người con gái, nỗi nhớ nhung cuồn cuộn dâng lên khiến lòng chàng mềm nhũn. Hơn tuần nay, nàng không tới, nàng bay bổng nơi nào? Chàng cất tiếng gọi xôn xao quả tim thắp sáng nồng ấm của mình một cái tên quen thuộc nơi một người yêu nhỏ.
Khôi trở về phòng. Chị Mai đã làm xong công việc và đang ngồi đùa giỡn cùng thằng con trai đầu lòng, chàng dừng lại một chút ngắm nhìn sự vui sướng của đứa trẻ được nâng niu do bàn tay mẹ hiền. Tự dưng chàng cảm thấy thèm thứ hạnh phúc nhỏ nhoi này. Chàng thèm có một ngôi nhà, một hai đứa con, người vợ dịu dàng… Có lẽ chị Mai hiểu lờ mờ về nỗi ước ao trong ánh mắt chàng hay sao mà chị lên tiếng:


- Chú Khôi lấy vợ đi chứ. Kén chọn mãi ngày sau cha già con mọn.


- Em cũng muốn lắm, nhưng khổ nỗi lương đi dạy ba cọc ba đồng…


- Hơi đâu lo chú. Trời sanh voi sanh cỏ, ai cũng tính toán như chú chắc con gái người ta ế chồng hết. Lấy nhau rồi tự nhiên có ăn có mặc.


Khôi cười cười rồi lên giường nằm duỗi thẳng người, hai tay lót dưới ót, chàng nhìn trên trần nhà. Khôi lờ mờ thấy hình bóng một người con gái bé bỏng thường hay đến thăm chàng. Thiên Thư ơi, anh có pha men đắng men cay gì cho em uống không mà suốt tuần lễ nay em trốn nơi đâu biền biệt. Giữa lúc con ngõ im lặng, Khôi nằm nghe thật rõ tiếng rú nhẹ của động cơ quen thuộc. Chàng ngồi bật dậy… Đúng là Thư, áo xanh, xe PC thấp thoáng ngoài cửa. Nàng dẫn xe vào sân, chị Mai đang trộn đều mớ củ kiệu, Khôi nghe tiếng hai người chào hỏi nhau thân mật. Chị Mai gọi:


- Chú Khôi ơi có cô Thư tới.


Trong sân, dải nắng mềm thật dễ chịu, chàng bước ra cửa. Thư đến như cơn gió, nét mặt trẻ thơ như nụ non mới nhú trên cây, nàng cười hai cánh mũi chun lại, lòi chiếc răng khểnh dễ thương làm sao. Khôi đón nàng với nụ cười rạng rỡ, khi tay trong tay, Khôi nói:


- Em đi đâu mất biệt, làm anh chờ đến dài cổ.


Thư niểng đầu giả bộ ngắm nghía cái cổ Khôi rồi nói:


- Anh xạo!


Khôi nắm bàn tay nàng đặt trên trán chàng, giọng Khôi rên rỉ:


- Anh còn bị bịnh đây nữa nè.


- Anh bịnh gì?


- Tương tư!


Cả hai cười đùa như trẻ con, Khôi dìu Thư đến ngồi xuống cái băng ghế nơi hàng hiên, tay vẫn trong tay nhau, Khôi hỏi:


- Ngoài phố rộn rịp lắm hả cưng?


- Hơn tuần nay em có ra phố đâu.


Giọng Khôi ngạc nhiên:

 

- Vậy em làm gì?


Thư dựa đầu trên vai chàng kể lể:


- Mấy hôm nay em mệt ơi là mệt, em với cả nhà đi tảo mộ, sơn quét nước vôi, rồi em còn phải phụ mẹ với vú Năm dọn dẹp, giặt giũ, rồi sên mấy món mứt. Bà con nhà em đông lắm, Mẹ em là dâu trưởng nên Tết bận ơi là bận.


Chị Mai đi tới, trên tay bưng một dĩa nặng, chị nháy mắt nói với Thư:
- Quà này dành cho Thư, không có phần của chú Khôi.


Thư đứng lên, dáng mềm mại như chú chim sâu:


- Em cám ơn chị Mai.


Khôi cười nói:


- Em ăn đi, anh vào lấy cây đàn.


Thư kéo tay Khôi:


- Anh ngồi với em, chị Mai nói vậy chứ em đâu nỡ ăn một mình chị Mai há.


Chị Mai nhìn Khôi và Thư cười âu yếm, chị nói:


- Hai em ngồi nói chuyện đi, chị vô nấu cơm.


Thư vừa bóc lớp giấy kính quấn quanh trái mứt me, vừa trầm trồ:


- Chị Mai sên trái mứt khéo quá.


- Cô bé, mau cho anh ăn, nước bọt anh sắp chảy ra rồi.


Thiên Thư cầm trái me đưa lên miệng Khôi cắn từng nhát răng ngon lành. Yêu nhau hạt muối sẻ đôi, Thư yêu chàng, chàng yêu Thư cho nên quả me được chia nhau từng phiên một, Khôi ôm vai nàng bóp nhè nhẹ vừa hỏi:


- Em có định đi đâu nữa không?


- Em muốn rủ anh đi phố, mình dạo chợ Tết nghe anh.


Khôi tròn mắt:


- Thiệt không! Em dám sao?


Thư gật đầu, cười mím chi thú nhận:


- Ba mẹ biết chuyện tụi mình rồi.


Khôi đang ngạc nhiên, định hỏi thì Thư nói tiếp:


- Mẹ mời anh đến nhà ăn Tết với gia đình.


Khôi nghe như vậy, lòng chàng vừa sung sướng vừa hồi hộp, chàng không biết nói gì với Thư, dáng vẻ của Khôi hơi lúng túng, Thư hiểu ý nên trấn an chàng:


- Anh yên tâm, gia đình em không khó lắm đâu.


Khôi cười mặt làm bộ đau khổ để chọc Thư:


- Em phải cứu bồ cho anh đó.


Thiên Thư bóp nhẹ tay chàng, cả hai ngồi nép vào nhau, thời gian như đồng cảm với cái hạnh phúc của hai kẻ yêu nhau. Nắng đã tắt trong sân, bên ngoài cửa bỗng vang vang tiếng cười đùa của cha con anh Tâm. Mỗi chiều tan sở trở về nhà, anh Tâm được vợ con đón anh nơi cổng. Khôi rất quí mến gia đình anh Tâm, chị Mai, anh Tâm là người cởi mở bặt thiệp với hết thảy mọi người, và anh là một cây viết cho vài tờ báo. Khôi thấy thèm lắm cái nếp nhà của gia đình này, một nếp sống trật tự, êm đềm thơ mộng… Tiếng anh Tâm vang lên rộn ràng:


- Con bảo mẹ sửa soạn nhanh lên, ba đưa hai mẹ con sắm Tết!


Trong trí của Khôi hiện ra lờ mờ khu chợ Tết dày đặc hàng quán người mua kẻ bán, rác rến… Ôi chợ Tết, người ta phải chen nhau mà đi. Thật tình Khôi rất ngại phải chen lấn nhau đến mệt mỏi trong những lúc này. Khôi muốn ngồi một nơi nào đó im ắng với Thư - như lúc này, chỉ với Thư thôi, có khi cả hai không cần phải nói gì, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau - như cả thế giới chỉ có hai người. Chàng yêu Thư với một mối tình nồng nàn đến lãng mạn như thế! Tiếng của Thư nói nhỏ bên tai Khôi:


- Anh Khôi!


- Gì em?


- Anh hứa đến nhà em phải không?


- Anh hứa.


- Có… run không?


- Không run, em hiền như vầy, gia đình em hiền như vầy, tại sao anh lại run, anh có chút hồi hộp thôi. Yêu em, anh muốn ra mắt gia đình em là đúng rồi, phải không cưng?


Thư tì cằm vào vai Khôi, những sợi tóc ngắn của nàng mơn man trên má chàng, Khôi bồi hồi vuốt từng sợi tóc mềm óng mượt thơm mùi bồ kết của Thư. Bất chợt chàng nhớ tới mẹ, những ngày bà gội đầu bên giếng nước, mái tóc đen mượt dài được quấn gọn gàng quanh đầu, khi nào chàng có ở nhà, cứ mỗi bận bà gội đầu là mỗi bận chàng loay hoay đi tìm bồ kết nướng lên xong bỏ vào nồi nước đun sôi. Vô tình mùi tóc gội bồ kết nơi nàng làm Khôi nhớ quá bà mẹ của mình.


- Thiên Thư!


- Dạ.


Bàn tay của Thư bóp nhẹ bàn tay chàng. Khôi miên man nghĩ đến mối tình của mình như một dòng sông đầy phù sa đang luân lưu qua những ruộng đồng xanh tươi. Khôi xúc động đặt môi chàng trên đôi môi thật thơm thật ngọt của Thư. Nụ hôn đầu đời bất ngờ khiến Thư rung động đến tê điếng cả người, Thư mắc cỡ nói nhanh:


- Em muốn đi ra phố.


- Anh cũng vậy, anh sẽ khoe với thiên hạ anh có một cô bé xinh đẹp mong manh như đóa cúc huyền. Để cho thiên hạ biết anh là người thật hạnh phúc.


- Anh lúc nào cũng nịnh em.


- Không, anh nói thật đó, rất thật. Em ngồi đây chờ anh sửa soạn chút xíu nghe bé cưng.


Thiên Thư cười ngoan ngoãn, nhìn chàng với đôi mắt tin yêu. Khôi cũng yêu quá đỗi đôi mắt của nàng. Đôi mắt tươi tắn như mùa hoa đang rực rỡ với những chồi lá non của mùa Tết đang tới ngoài kia.

. thụyvi
(Saigon 20-1-1970)
 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage