Thiên thần trong công viên
Sáng cuối Đông hôm ấy, sương lạnh phủ mù khắp
công viên. Trên ghế đá, dưới gốc cây phong lá đỏ rực, có ông già nằm
chết cóng. Dưới đất, cạnh chân ghế, nằm ngẩn ngơ một bao thuốc lá và
một cái ví rách mở toang miệng. Gã phu quét lá dừng chổi. Gã bước
tới vươn cái cổ khẳng khiu nhìn. Gã chép miệng, lượm bao thuốc, rút
ra một điếu, châm lửa, rồi đặt vào miệng xác chết. Gã thở dài, “Năm
cùng tháng tận…. thôi, bác hãy ngậm một điếu cho ấm môi lần cuối.”
Gã đút gói thuốc vào túi áo của mình. Gã rút đầu vào cổ áo, rồi lê
chổi quét qua chỗ khác.

Nguồn: Internet.
Hắn, một thiền sinh vô hộ khẩu, ngày ngày đi hoang qua công viên.
Thời gian đẩy tới xô lui, đủ dài, để hắn và gã phu quét lá thân
nhau. Hắn khựng người lại khi thấy xác chết. Hắn nheo mắt nhìn gã
phu quét lá. Gã này nhún vai nói đổng, “Vô danh tiểu tốt, xác chết
vô thừa nhận.” Hắn lặng lẽ đến bên ghế đá, nhấc cánh tay buông thõng
chạm đất của xác chết, đặt lên ngực ông ta. Hắn thấy trên bắp tay
của ông có xâm hình một quả tim bị mũi tên cắm sâu. Lửng lơ ba giọt
máu đỏ tươi nhểu xuống. Bên dưới có hai chữ Mộng Lan, nét chữ uốn éo
cầu kỳ. Hắn xếp dáng nằm của xác chết cho ngay ngắn, hai tay úp lên
nhau đặt trên ngực nơi trái tim.
Gã phu quét lá buông chổi, chùi tay vào mông quần. Gã móc trong bị
ra một ổ bánh mì. Gã bẻ ổ bánh làm đôi, đưa một nửa cho thiền sinh.
Cả hai đứng tựa lưng vào thành chiếc xe hốt lá mà ăn. Gã phu nói:
- Mẹ kiếp! Thế là xong một kiếp người, giống như chấm dứt một vở
tuồng cải lương ế độ.
Hắn há to miệng, thò tay vào lôi ra một trái ớt, ném toẹt xuống đất.
Hắn cố gắng nuốt mẩu bánh vừa lạnh vừa khô qua cuống họng. Hắn ưỡn
ngực hít một hơi vào phổi cho bớt cay lưỡi rồi đáp:
- Một trái tim nhỏ máu và một cái tên Mộng Lan. Hừm! Đó là tất cả
tiểu sử của một kiếp người khi khung lịch sử đóng lại.
Gã phu thọc tay vào gầm xe quờ quạng, rồi kéo ra một mảnh vải nhàu
nát. Gã nói:
- Mẹ kiếp! Có là gì đi nữa thì cũng chỉ còn là một xác chết vô danh.
Con người luôn luôn bị ném vào một ngõ cụt.
Gã bước tới định phủ miếng vải ấy lên mặt xác chết. Hắn ngăn lại.
- Bỏ đi! Mảnh giẻ rác này chỉ tổ làm bẩn mặt người ta. Cứ để những
hạt sương tinh khiết của trời cao che phủ cho ông. Chính chúng ta
mới là kẻ đang bị che mặt vì chẳng thấy gì cả. Vì không thấy cho nên
mọi nếp sống đều là ngõ cụt. Chúng ta hoặc sống tàn bạo không biết
mình sẽ chết. Hoặc sống khốn khổ như phải ra khỏi cõi đời này. Bị
cùng đường, trước mặt là biển lớn. Biển lớn quá đến nỗi ta không
nghe thấy tiếng gọi lờ mờ ở bờ biển bên kia.
Gã phu thấy nét mặt bạn lắng đọng như đang cầu nguyện, nên sinh lòng
e dè. Gã nhìn mảnh vải trong tay, thừ người một thoáng giây, rồi
giấu mảnh vải sau mông hậm hực nói:
- Mẹ kiếp! Mộng Lan chắc chắn còn nhớ căn cước và danh dự của ông. Ở
một chốn nào đó hẳn còn ghi dấu những gì ông để lại. Nhưng Mộng Lan
ở đâu? Nàng đã bỏ ông hay nàng đã chết?
Hắn gật gù cái đầu bù xù tóc.
- Nguyên thủy con đường làm ra để dẫn người ta đi gặp nhau, nhưng có
những lối rẽ khiến người ta xa nhau. Cũng có những cú đá hất tung
người hẩm hiu, như hất đi một cục cứt chó. Có lý do khiến lão phải
ra đi, ngày càng xa, cho đến khi gục ngã trên ghế đá này. Trong cơn
mộng du, lão vẫn giữ hình ảnh Mộng Lan. Con người không thể sống nếu
không có tình yêu và những giấc mơ. Con người không sinh ra để oán
thù và bị quên lãng. Con người được sinh ra để sống trong tình yêu.
Gã phu quét lá vươn cổ nuốt mẩu bánh cuối cùng. Gã phủi hai tay vào
nhau rồi nói:
- Có phải lúc này, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.
- Ý nghĩa của sự sống không thể đo lường từ những gì xảy ra cho thể
xác. Ý nghĩa của sự sống là ý thức về sự hiện hữu, ý thức về mục
đích của sự hiện hữu, và sống trọn tâm hồn với ý thức ấy.
- Vậy ý nghĩa và mục đích ấy là cái gì?
- Một câu hỏi trừu tượng chỉ có thể trả lời bằng một ý tưởng trừu
tượng. Ý nghĩa sự sống đâu phải như cảm giác hồ hởi khi tìm thấy
mình thoát nạn đắm tàu. Nó ảo diệu hơn thế. Cái vụn vặt hữu hạn
không chứa nổi cái vô hạn. Nó nằm ở vấn đề chúng ta muốn chuyển hóa
cái chết để vào cõi tuyệt đối, hay chấp nhận sự hủy hoại với cái
chết đau thương vô nghĩa tung tóe. Cuối cùng đó là sự tự do lựa chọn
của mình.
Ăn xong nửa ổ bánh mì, hắn thọc hai tay vào túi quần khệnh khạng bỏ
đi. Khi đi ngang qua ghế đá, hắn thấy người tình của Mộng Lan nằm
yên tĩnh, thanh thản, như một thiên thần đang ngắm mây trôi băng qua
bầu trời.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, California 29-1-2011)
|