dnnp - mây hồng

 

 

 

 

 

 

Đầu năm đọc thơ tình


* tạp ghi

* Bức sơn dầu do một người bạn vẽ ngôi nhà Mỹ Tho của tác giả

 

        

…..Nhà hé cửa, chờ em đem nắng tới

Ngõ mưa khuya còn lạnh đợi chân người

Tôi vẫn mộng ngả đầu trên trên tóc rối

Sáng mai này, trở dậy đón xuân tươi.

(TKT)

 

Thường ai cũng biết, những người có chút máu văn nghệ, trái tim thật nhạy cảm, nhưng đối với riêng tôi, những bộ môn: văn, thơ, nhạc, vẽ, thì nhạc là một một nghệ thuật làm cho tôi dễ xúc động nhất.

 

Thành phố của tôi có một Club quy tụ một số người có giọng ca hay và vững nhạc lý cứ cách vài tuần là nhóm nhau lại hát tình ca theo phong cách thính phòng. Tiếng đàn piano réo rắt cùng cây đàn guitar thùng đưa người ta vào cõi tình thật huyễn mộng. Nhóm bạn chúng tôi thường kéo nhau đến đó bất kể thời tiết vì những chiếc ghế bọc nệm cùng khung cảnh thưởng thức thật lãng mạn nghiêm trang khiến chúng tôi như ghiền cái không khí thân mật dịu dàng này. Bà nhà văn Nguyễn Thị Thụy Vũ ngày trước xúc động nên thường lấy một vài pháp ngữ trong những câu thơ của thi sĩ Trần Thị Tuệ Mai, người vợ đầu tiên đã qua đời của nhà thơ Phạm Thiên Thư, làm tựa cho những thiên tiểu thuyết đăng từng kỳ trên các tuần san, nhật báo. Còn tôi, tôi ngắt từng câu trong những bài hát để làm tựa cho những câu chuyện tình đăng thường xuyên trên các báo tại hải ngoại. Hoặc, chính những câu tình ca khiến trái tim tôi lay động, xúc cảm để tôi dễ dàng dựng lên, hoặc kể lại cuộc tình của chính mình.

 

Tuy nhiên, tôi cũng rất thích thơ, và thường thuộc nhiều câu thơ đẹp, và chép để dành những bài thơ hiếm. Như Văn Cao ai cũng biết ông là một trong những nhạc sĩ có những tình khúc được nhiều người mê đắm, nhưng ít ai biết ông nhạc sĩ có dáng vóc còm cõi tài hoa đó lại là một họa sĩ và có nhiều bài thơ thật cảm động.   

 

Thời gian qua kẽ tay

Làm khô những chiếc lá

        kỷ niệm trong tôi

                                  Rơi

                   như tiếng sỏi

       trong lòng giếng cạn

      Riêng những câu thơ

                          còn xanh

          Riêng những bài hát

                          còn xanh

                  Và đôi mắt em

            như hai giếng nước

      (Văn Cao - Thời gian)

 

Hoặc như cụ Bùi Quang Ngọc, hơn 80 tuổi, là một danh họa có một gương mặt đầy góc cạnh, vừa rồi, vào ngày 16–12–2010 ông vừa trưng bày thêm chủ đề “Chân dung người cùng thời” tại Trung tâm Giới thiệu và Trao đổi nghệ thuật 43 Tràng Tiền, Hà Nội là một trong hàng chục cuộc triển lãm lớn nhỏ đã khiến người ta bất ngờ khi ông đọc những bài thơ tình do chính ông làm  … nghe thật thú vị.

 

…Tôi làm thơ,

Như mái che chống đỡ cơn mưa

Như bình phong cản đợt gió mùa

Như hơi thở ào ào trong ngực….

….Tôi làm thơ

Như lửa đốt phải đem sông mà dập

Như thác gầm phải đặt núi mà ngăn

Như nhung lụa

             tỏa hương khêu gợi phấn

Như con tằm se sợi tơ êm…

….Tôi đã làm thơ

Để tặng em…

(BQN)

 

Thơ Quang Dũng không nhiều, nhưng bài nào cũng hay và được phổ nhạc. Tôi thì tôi đặc biệt thuộc lòng bài “Em mãi là 20 tuổi”…. Dù trong thơ ông có dặn “Thôi em nước mắt. Đừng rơi lã chã” mà lần nào đọc những câu thơ của ông, nước mắt tôi cũng lã chã đầm đìa.

……………………

Ơi con đường xưa

Những mùa trút lá

Cành bàng mồ côi

Cổng cũ rêu phong

Ý đợi người.

…………………….

Sông ơi! Dài sao

Rộng ơi! Biển cả

Thôi em nước mắt

Đừng rơi lã chã!

……………………….

Em mãi là hai mươi tuổi

Ta mãi là mùa xanh xưa

Giữ trọn tình người cho đẹp

……………………….

Có những vợ chồng

Không là trăm năm

Mà tình thương yêu

(QD 1970)

 

Còn về các nhà thơ hải ngoại. Nhiều vị làm thơ đọc thấm đến lịm người. Chúng ta đã thường đọc thơ của thầy Nguyễn Đức Nhuận. Hôm nay, hãy đọc một bài thơ mới nhất trong hàng trăm bài thơ mượt mà với cấu trúc chữ thật đặc biệt của thi sĩ TVL.

 

Khứ Niên Kim Nhật Thử Môn Trung

 

Gió mưa tạt ướt đời bên cửa

Một sáng soi gương bỗng nghẹn ngào!

Cam Lĩnh

 

Xuân nao ta đã nhớ người, Xuân nay cũng vậy, tình hồi nào xưa.  Dẫu rằng nắng sớm mưa trưa, lòng như nhật nguyệt ai vừa thấy thôi!

 

Lòng như nhật nguyệt, hứa rồi, mặt trăng có lặn, mặt trời có lên, hoa đào đã có cái tên, bài thơ còn đó:  Khứ Niên, bao giờ!

 

Ngựa hồng, ngựa tía, trong mơ, bao nhiêu mộng ảo chỉ chờ ngày Xuân.  Dẫu người là một Cố Nhân, coi như Non Nước hết gần thì xa…

 

Nói cho mình chợt thấy ta, đưa tay ôm bóng, ồ ta là mình!  Nói là không phải làm thinh, người muôn năm cũ giật mình, chắc vui?

 

Xuân nao ta đã nhớ người, gió mưa bên cửa nghẹn lời biển dâu!  Chẳng còn đồng phẳng ao sâu, bưng ly rượu, cạn, nào câu tương phùng?

 

Khứ niên kim nhật ánh hồng, đào hoa y cựu, gió Đông đang về… Cò bay mây trắng sơn khê, âm dương ai nỡ lòng chia lòng người?

 

Đang về là ngọn gió thôi!

Đang về là giọt nước trời bay bay…

Ai về Đà Lạt không ai

Cho tôi níu áo chép bài thơ Xuân!

(TVL 22-1-2011)

 

Cầu mong năm mới, những người yêu nhau mãi nhớ thương nhau.

                              
. thụyvi
(Hầm Nắng Michigan, khai bút năm Mèo)
 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage