CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Chuyện lạ đầu xuân
* tạp bút
Chuyện bi hài này diễn ra đúng vào ngày mùng
một tết. Cũng vẫn lại là nơi quán cà phê cóc của dì Hai Lành. Điểm
danh tín đồ cà phê “kho” từ ngoài lề đường đến tận trong góc cuối
quán: chiếc ghế cố hữu dành cho bà Tám Miền vẫn còn trống! Thằng Hai
Rơm biết rành chuyện nhà bà Tám Miền nên nó lên tiếng: “Năm nay bà
Tám đi du lịch rồi. Nghe nói bả ăn nhầm gói mì tôm có phiếu trúng
thưởng may mắn được đi du lịch Kampuchia. Có lẽ qua tết này bả về,
tụi mình chắc chắn sẽ có một tài liệu phóng sự hương xa về đất chùa
tháp huyền bí với lời đồn cũa mấy tay sành sõi tình trường: lấy vợ
da đen đen nên thuốc!” Nói xong nó cười ha hả khoái chí.
Thằng Tư Bừa thắc mắc:
- Lấy vợ da đen đen nên thuốc là sao?
Thằng Hai Rơm lên mặt tài khôn:
- Ông thầy thuốc Hai Phoón nói chất ca-rê-tin trong da là dược chất
trị bệnh đau… lưng!
Cả quán ồ lên vì ngạc nhiên và cũng vì… không hiều thằng này nói
thiệt hay nói chơi! Dì Hai Lành trố mắt nhìn nó và đặt nghi vấn:
- Thiệt hay chơi vậy mậy?
Thằng Hai Rơm cười khà khà:
- Ai biết bà ơi, tui nghe sao nói vậy.
Nguồn: Internet.
Chuyện nên thuốc chưa ngã ngũ tới đâu thì thình lình có tiếng xe ôm
thắng két ngoài quán. Khách lạ mặt xuất hiện với bộ cánh thật đỏm
dáng: áo sơ mi đỏ điểm hoa cúc vàng cùng chiếc quần jean xanh màu lá
mạ, đôi dép da Bitis's mới tinh dưới chân còn nguyên nhãn ghi size
40 [hết cỡ!]. Lữ khách gật đầu lịch sự chào cả quán, miệng cười tươi
phô vài chiếc răng vàng 14 sáng chóe:
- Chào cả quán.
Mọi người vui vẻ chào đáp. Dì Hai Lành mời khách ngồi vào chỗ chiếc
ghế trống dành cho bà Tám Miền. Khách gọi một ly cà phê sữa hột gà
pha đá. Thò tay vào túi tìm gói thuốc nhưng khách lại rút ra và cười
ngượng nghịu quay sang thằng Tư Bừa nói nhỏ:
- Xin lỗi huynh đài, sáng đi gấp quên mang thuốc ba số 5 theo. Huynh
đài vui lòng tạm ứng cho đệ một điếu thuốc nhé.
Nói xong lữ khách tự nhiên thò tay vào gói thuốc Bastos xanh của Tư
Bừa mà rút ra một điếu. Cà phê sữa hột gà đá được dì Hai Lành đem
ra, khách thản nhiên nhấp một ngụm và nhả khói nhẹ nhàng sành điệu.
Khách lên tiếng:
- Bà con à, tôi có một thắc mắc từ dưới quê mang lên, nhờ bà con
giải đáp.
Mọi người nôn nóng chờ khách nói. Khách quay sang tôi:
- Sẵn có thầy giáo ở đây, tôi trình bày luôn. Số là trong lịch ghi
hằng năm, tôi nghiên cứu thấy có cái rất lạ là: lịch ghi cứ đúng
ngày mùng một tết ta là nhằm ngay vào tháng giêng ta còn tây thì lại
tháng hai. Năm nào cứ y như năm ấy. Tôi thắc mắc nếu năm nào cũng
như vậy thì tại sao tháng thì giống mà ngày thì năm nay mùng 1 năm
sau mùng 1 lại ngày khác? Nói xong, khách rít dài một hơi thuốc, nét
mặt lộ vẻ băn khoăn và ực một hơi ly cà phê cạn tới đáy.
Cả quán lại được phen cười ồ lên cho sự ngớ ngẩn của anh chàng Hai
Lúa du thành này. Chú Bảy Cáu nhìn khách bằng đôi mắt chế giễu rồi
hỏi:
- Chú em mày ở đâu lên mà hỏi câu sao nghe quê quá trớn vậy? Trên
này con nít học lớp ba còn biết rành chuyện ngày tháng tây ta trong
lịch, cớ gì mà người lờn nhiều trải nghiệm cuộc sống như tụi tao
không rành.
Khách mỉm cười hiền lành nhưng cũng không kém phần… bí hiểm:
- Phải vậy hông? Vậy chứ anh Hai ăn học tới đâu mà rành dữ vậy? Coi
bộ dạng anh Hai tui hỗng tin là anh rành chuyện này đâu?
Chú Bảy Cáu bắt đầu nổi nóng với câu xách mé của lữ khách cô đơn:
- Chú mày hãy liệu lời nghe. Mãnh hổ nan địch quần hồ đó.
Khách lạ không giận vì lời thách đố của chú Bảy Cáu. Khách lặng lẽ
châm thêm dầu:
- Bà con làm chứng nghe.Tui có nói gì sai phạm đâu mà chú Hai hăm
dọa tui rồi còn tôn vinh tui lên là cọp mạnh mà chửi bà con ta ở đây
là thú vật cầy cáo.
Chuyện đến lúc không thể dừng nóng giận của chú Bảy Cáu. Chú liệng
mạnh chiếc ly trà bể tan nát xuông đất, tay chỉ thằng vào mặt tên
khách xấc láo lạ mặt kia:
- Mày vu khống tao, tao quánh chết cha mày nè.
Nói xong chú hùng hổ đứng dậy định chồm qua chỗ tên Hai Lúa ngồi mà
ăn thua đủ. Nhiều người kéo chú Bảy lại khuyên can bớt giận vì hôm
nay là ngày đầu xuân vui vẻ. Nhưng với sức mạnh của một nông dân vào
tuổi trung niên cộng thêm tự ái bị xúc phạm, chú Bảy Cáu vùng vẫy
mạnh để lao vào ăn thua đủ với một thằng lạc loài từ đâu đến gây sự.
Thấy thái độ phản ứng quá cuồng phong của địch thú, lữ khách cô đơn
như biết thân phận "trứng phang đá"của mình nên hốt hoảng đứng rột
dậy bỏ chạy, mặc cho bàn ghế ngã ngổn ngang cùng ly tách bình trà
còn nóng hổi. Rồi chuyện hỗn loạn cũng qua. Mỗi người bình luận một
cách nhưng tựu trung cũng cùng chung một nhận định: Chuyện tào lao
năm Tân Mão.
Ngồi góc quán, chứng kiến từ đầu câu chuyện lạ của người lử khách cô
đơn nơi phố thị và những diễn biến sau đó xảy ra, thầy giáo Út già
chép miệng:
- Lạ một điều là mọi chuyện đều không lạ. Chỉ lạ một điều là thực tế
không ai chịu nghĩ đến việc người khách lạ đầu năm mang câu chuyện
lạ làm quà cho mọi người cùng vui mà điếu thuốc miễn phí và ly cà
phê sữa đá pha hột gà so… không trả tiền!
Nhạc từ chiếc loa trên tường nhẹ nhàng buông câu hát: ...Khi nghĩ
về cuộc đời, tôi thường nhớ đến rừng cây...
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 5-2-2011)
|