CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Gặp Hoa Phong Trần
* tạp bút
Thầy Nguyễn Đức Nhuận từ bên Seattle có tỏ ý lo
lắng giùm cho Ngô Vàng sau ngày hội ngộ mùng năm về nhà bị… "say…
cháp", nên thắc mắc là không thấy Ngô Vàng tôi lên tiếng! Xin thưa
với thầy rằng: Tất cả những gì yêu thương, xúc động và chan chứa
tình cảm trong ngày ấy đã được các thầy cô và các em học trò diễn tả
lại bằng hình ảnh, bài viết tạm gọi là đầy đủ quá rồi. Tâm trạng của
Ngô Vàng lúc này cũng tựa như nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên diễn tả:
“…nói năng chi cũng thừa”! Chắc thầy Nguyễn Seatle cũng đã hiểu nỗi
lòng của Ngô Vàng này rồi chứ?
Lý là như vậy, nhưng tự dưng sao trong lòng Ngô Vàng cũng có một cái
gì đó hơi... cồm cộm?! Thôi thì Ngô Vàng xin kể lại cho thầy Nhuận
và quý thầy cô, học trò THKT nghe một chuyện nho nhỏ… như lá cỏ sau
nhà như sau:
Số là mấy tháng trước, Ngô Vàng tôi có đọc được một bài thơ ký tên
tác giả là Hoa Phong Trần. Thực tình là lúc ấy Ngô Vàng tôi thích
lắm và có ý muốn tìm gặp ngay tác giả. Bài thơ mộc mạc, chơn chất
nhưng vô tình gợi lại nỗi nhớ cho những ai đã từng có một miền quê
đậm đà kỷ niệm yêu thương. Hôm họp mặt mùng Năm Tết Tân Mão 2011,
đang đứng trước cổng nhà thầy Nhiêu vơ vẩn nhìn ngõ nhỏ, lòng như mơ
hồ ngóng đợi một người chưa rõ nét sao chưa thấy đến [Đừng hiểu lầm,
tội nghiệp cho tôi nghe thầy!] thì thình lình Ngô Vàng tôi giật mình
bởi có một ai đó chạm vai và lên tiếng:
- Chào thầy.
Chưa kịp định thần thì người có dáng hao gầy, nét mặt hơi buồn buồn
cất lời giới thiệu:
- Em là Hoa Phong Trần đây thầy ạ!
Bởi bất ngờ và quá vui mừng về người mà minh ngóng đợi, bây giờ đích
thực đã rõ nét là đây. Sẵn lúc ấy có mấy thầy cô và các em học trò
vây quanh, tôi liền mở miệng giới thiệu:
-Thầy cô và các em ơi. Bây giờ chúng ta mỗi người một nẻo đường đời.
Cuộc sống đầy bôn ba vật lộn. Hình như ít ai có thời gian để thư thả
tâm hồn. Đây là chính là người đã âm thầm gợi lại cho chúng ta những
gì mà chúng ta cứ ngỡ là đã mất: Hoa Phong Trần. [Vỗ tay!]
Mọi người nghe lời dẫn của Ngô Vàng quá ư là hấp dẫn nên bèn xúm xít
lại càng đông hơn. Thấy cũng sắp đến giờ vào ngồi bàn tiệc do gia
đình thầy cô Nhiêu khoản đãi, phần nơi xa vắng nào đó bụng mình cũng
có tiếng gọi... cồn cào, Ngô Vàng liền vô duyên kết thúc lời giới
thiệu một cách thực ngắn gọn và ngon ơ:
- Về phố thị ồn ào, cháu nội ngoại đùa giỡn khóc la um trời, chỉ cần
đọc một bài thơ của Hoa Phong Trần đây là các bạn có thể được thưởng
thức một khung cảnh, âm thanh 4 chiều hiện đại: Tiếng con cá rô, cá
lóc quẫy đuôi kêu chanh chách. rột rẹt dưới gốc lúa ở những ngày
cuối vụ thu đông. Các bạn sẽ được thấy lại hình ảnh thập thò e thẹn
của các em gái trai đang qua tuổi dậy thì [Tôi chua thêm ý: Có thể
đó là hình bóng xa mờ của các bạn chăng?] Tôi len lén thấy mắt của
một vài cô và trò thoáng mơ màng… e thẹn!
Kết chuyện: Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội khắp trong ngõ hẽm nhà
thầy Nhiêu.
Khách đi đường dừng chân ngoái lại: mấy người này nói chuyện hay gì
mà họ vỗ tay quá sá vậy ta?
Thầy Ngô Bảo Toàn (trái) và anh Nguyễn Xuân Bắc
(Hoa Phong Trần) trước nhà thầy Đoàn Văn Nhiêu hôm 7-2-2011.
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 9-2-2011)
● Kiến Đen: Với tư cách Trợ lý con nuôi của thầy Ngô
Vàng, Kiến Đen xin nói thiệt rằng sau khi gặp được anh
Nguyễn Xuân Bắc - Hoa Phong Trần, thượng cấp của Kiến
Đen nhẹ nhõm hẳn cái tấm thân vốn còm ròm của mình. Số
là, bấy lâu nay thầy Ngô Vàng trăn trở với nỗi ưu tư sợ
người ta tươi trẻ hơn, đẹp giai hơn, trắng trẻo hơn, có
da có thịt hơn mình lại có tài làm thơ nữa thì sẽ là
"đối thủ cạnh tranh" nặng ký của mình. Bây giờ, an tâm
rồi! Mèng lắm thì cũng kẻ tám lạng, người nửa cân!
Xin tiết lộ: anh Nguyễn Xuân Bắc làm thơ trong đầu, trên
giấy rồi nhờ con trai gõ máy tính giùm, hoặc có khi gọi
phone đọc cho "Già" Bách chép hộ. Thiệt là máu mê dữ
lắm!
|