CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG:
Ô hô, à ha, đởi coi chê!
* tạp bút
Không có cái vô duyên nào cho bằng cái chuyện vô tư lấy chuyện
nghiêm trang, tang chế của người khác để mà chế biến thành chuyện
"ba trợn" của mình ra đùa giỡn! Điều này rõ ràng là cực kỳ "vô
dziên" và có thể có nhiều nguy cơ tính mệnh sẽ xảy ra cho cá nhân
mình trong cuộc sống. Hãy thận trọng và ghi nhớ "...tứ mã bất nan
truy" nhé. Hôm nay, Ngô Vàng tôi chỉ xin được ghi lại một câu chuyện
vừa vô duyên mà cũng vừa hơi... mắc cười của một người đứng tuổi kể
lại [trong một lần ghé quán cà phê góc phố của dì Hai Lành ở xóm
tôi.]
Nguồn: Internet.
Ông Mười Rùm từ lâu đã nổi danh "đệ nhất tào lao" trong xóm bằng
những câu móc ngoéo, bắt quàng xiên xỏ. Đặc biệt hơn là ông ta rất
ghét mấy ông thầy cúng trong đám ma chay. Một buổi sáng tháng 7 có
mưa ngâu rả rích ngoài hiên quán. Một đám đưa tang chợt đi ngang
qua. Tiếng trống kèn rền rĩ áo não thê lương như phụ họa thêm cho
khung cảnh đất trời âm u thương tiếc "người về nơi ấy". Hình như ai
cũng yên lặng để tôn trọng người đáng tuổi bậc chú bác vừa đã hững
hờ từ giã cuộc chơi trong trần gian này! Ông Mười Rùm chép miệng:
- Trong đám ma cái gì tao cũng chịu, cũng niệm tình tha thứ nhưng
không biết mắc cái giống gì mà tao lại "dị ứng"với mấy thằng cha
thầy cúng ăn tiền người ta mà bày đặt làm giọng đạo đức quá!
Dì Hai Lành thận trọng hỏi lại:
- Anh Mười nói vậy là có ý gì?
Ông Mười Rùm lớn tiếng:
- Mấy thằng chả bậy bạ vang trời, tui rành sáu câu mấy chả quá mà.
Thằng Hai Lúa lên tiếng:
- Chú Mười biết bí mật gì của mấy ổng, chú kể lại nghe chơi?
Mọi người ào ào lên ủng hộ cái ý hay hay của thằng Hai Lúa mà quên
ngay chuyện mới hồi nãy ai cũng nghiêm trang tưởng niệm người qua
đời vừa được đưa qua.
- Phải, phải đó. Chú Mười mau kể nghe chơi.
Ông Mười Rùm thong thả nhìn mọi người rồi chợt hỏi:
- Mấy người có biết là mấy thằng cha ban nhạc tang với ông thầy cúng
là một phe hay không? Cái gì tụi nó cũng rành nhau lắm. Tụi nó không
dùng tiếng nói trao đổi với nhau như mình đâu. Tụi nó xài toàn là đồ
tác nghiệp của tụi nó không đó.
Rồi ông tự giải thích liền ngay:
- Tụi nó nói chuyện với nhau bằng mật mã tiếng nhạc đó.
Mọi người lại nhao nhao thắc mắc:
- Là sao, nói mau nghe ông Mười.
- Từ từ, để tao kể cho nghe.
Rồi ông làm liền một mạch:
- Hôm tháng rồi, tao đi dự đám ma nhà ông Sáu Quít. Tối hôm đó tao ở
lại cho ấm nhà tang vì Sáu Quít từ nào giờ là bạn chí cốt của tao.
Đêm đó, vô tình tao mới phát hiện tụi ban nhạc và thằng cha thầy
cúng coi vậy mà "gian" lắm à nghe. Lúc chuẩn bị làm lễ Thuyết minh
sanh cho vợ con Sáu Quít biết thế nào là công ơn cực khổ của Sáu
Quít lúc còn sống thì có một bà khách tuổi sồn sồn vào làm lễ tế.
Tao đoán là lúc đi đám, bà này bả vội vã và vô ý tứ thế nào mà mặc
cái quần đen bị thủng một lỗ ở chỗổ khá là… tế nhị. Thằng thổi kèn
lá thấy trước, nó cười cười báo động cho đồng bọn nó bắng cách lấy
cây kèn lá của nó ra thổi thế này: “Tét… tét… tét.” Thằng đánh trống
mãi lo nghễnh ngãng ngó quanh, ngó quất nghe vậy vội cầm dùi gõ lên
thành trống hỏi lại: “Đâu… đâu… đâu…?” Ông già mắc dịch đờn cò hờ
hững kéo cần đuôi ngựa rên rỉ nghe buồn thấy bà tổ: “Kia… kìa… kia
kìa...” Ghét nhất là thằng cha thầy cúng, sợ mấy thằng ban đờn làm
bể ổ nên nhắc khéo bằng tiếng tụng niệm ê a không giống ai: “Ô hô, à
ha. Đà có lưng. Đởi coi chêêêê… Đởi coi chêêêê.... beng beng....!”
Còn gấp ngàn lần như đàn ong vỡ tổ, cả quán rần rần cười muốn tốc
mái.
Phải chăng họ quá vô duyên khi một đám tang vừa đi qua?!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 15-3-2011)
|