Cúc gầy
* tạp văn
Nguồn minh họa: Internet.
Ngày xưa một người thanh niên gọi người yêu của
mình là Cúc Huyền và anh có một cuốn sách tựa là Huyền Xưa để tặng
mối tình đầu giữa họ bỗng dưng chấm hết như một dấu lặng. Sau này,
một người con trai khác gọi cô là Cúc Quỳ – Dĩ nhiên cô có hỏi sao
lại đổi tên cô thì người con trai chỉ cười mà không nói….
43 năm sau. Vâng, đúng 43 năm. Đây là những cuộc gặp gỡ của họ:
- Anh nhận ra em từ đằng xa. Mặc dù anh nhìn không rõ.
- Hả? Em già lắm rồi, nhìn không rõ sao anh nhận ra?
- Ừ, anh nhận ra.
- Em nhăn nheo như vầy, đâu giống hồi xưa.
- Ừ, anh thấy rồi, em nhăn nheo, tóc còn bạc nữa mà anh vẫn nhận ra.
- Sao kỳ vậy?
- Vì dáng em bây giờ vẫn là dáng huyền thơm hương như ngày xưa. Em
không làm anh thất vọng.
Một lần khác, bà lão gặp người thứ 2:
- À! Cúc Qùy đây hả?
- Em đây.
- Em đã già đi nhiều.
- Vâng, em già lắm, lại xấu nữa.
- Em chưa bao giờ đẹp. Em chỉ dễ thương. Bây giờ cũng vậy. Sắc đẹp
thì tàn, nhưng dễ thương thì vĩnh viễn. Em biết sao hồi xưa anh gọi
em là Cúc Quỳ không?
- Em chưa kịp hỏi.
- Vì dáng em tuy mong manh nhưng đầy sức sống như loài hoa dễ thương
đó, em không biết sao?
Khi còn lại một mình. Bà lão ngồi thở dài. Hai ông lão không biết bà
đang đau và yếu lắm. Bà ốm nhom và bước đi nhẹ tênh.
…………………………………………………………………………
. thụyvi
(Hầm Nắng Michigan 18-4-2011)
|