CHUYỆN NHIỀU TẬP CỦA GIA ĐÌNH BÀ TÁM TÀNG
Lấy chồng xa
* tạp văn
Đọc hai câu ca dao để kết bài thơ "Nhớ" của Hạ
Anh, lòng Ngô Vàng tôi bỗng dưng xao xuyến, chạnh lòng! Cái chạnh
lòng thương cho thân phận 12 bến nước của một đời con gái lấy phải
chồng xa, bến trong bến đục! Sao cứ phải chiều chiều lén trốn mẹ
chồng ra ngõ sau, trông về quê mẹ ruột làm chi để cho thân mình mắc
vào cảnh buồn rầu, tự hỏi: “Chim kêu, vượn hú, biết nhà má đâu?!”
Nhà má đâu thì hướng chưa định được, còn hiện tại thì chắc chắn tai
em nghe ai đó đang vịnh ngâm thơ với giọng nữ..."gầm": “Heo kêu, gà
đói, nhớ bà đây không?” Dạ, dạ nhớ, xin mẹ tha con!! Xin gửi gió để
được theo đám mây ngàn bay về phương ấy: Nơi quê chồng, em còn
buồn không?
Nguồn minh họa: Internet.
Hạ Anh, trò nhỏ ngoài sổ của thầy,
Đọc thơ em, lòng thầy già mà sao vẫn còn nghe héo hắt trái tim khô
chứ nói chi đến cảnh mấy anh chàng trai còn lắm mơ nhiều mộng khi
nghĩ về "người ấy" năm nào! Gần bên nhà thầy có một cô bé cũng vào
tuổi rắp ranh kén chọn phu quân. Khi được nghe thầy hỏi thăm chuyện
tình duyên, cô nàng thẳng thắn trả lời:
- Đến tuổi cập kê thì phải đi lấy chồng thôi. Nhưng nghĩ tới lúc đi
lấy chồng, cháu sợ phải cảnh lấy chồng xa thì buồn nhớ mẹ cha, còn
lấy chồng gần thì đôi khi hay lâm vào cảnh khó xử!
Thầy thiệt thà tìm hiểu:
- Cháu nói sao, bác chưa hiểu lắm?
Cô nàng không trả lời mà chỉ lém lỉnh nhìn tôi rồi cô nàng cất tiếng
hát ru như để tự sự cho nỗi lòng mình:
- Ơ... Má ơi đừng gả con xa
Sợ mai nhớ má, hỗng tiền về thăm!
Tôi bảo cô nàng:
- Nếu sợ vậy thì cháu lấy chồng gần cho tiện lợi hơn?
Cô nàng trợn mắt nhìn tôi:
- Không được đâu bác ơi. Lấy chồng gần còn tệ hại cho cháu hơn nữa
bác à!
- Sao lạ vậy?
Cô nàng cười cười e thẹn rồi tự thuyết minh:
- Ơ... Má ơi đừng gả con gần,
Lỡ qua xúc gạo nhiều lần... má la!
Nhưng bác ơi, cái đó cũng không phải là chuyện lớn. Cháu chỉ sợ nhất
là...
Tôi nôn nóng hỏi dồn:
- Là cái gì mà cháu sợ hãi quá vậy?
Cô nàng nhìn quanh quất rồi kề tai tôi… hát ru nho nhỏ:
- Ơ... Má ơi đừng gả con gần
Đa đa chờ sẵn nó "quần" con... tiêu!
Tôi bật cười ha hả:
- Hiểu, hiểu....! Thì ra vậy! Thôi thì theo bác, con nên lấy chồng
xa là tốt hơn hết, vì theo ý bác:
Chồng xa còn mượn tiền về
Chồng gần, sinh mạng lắm bề gian nguy! [nghe]
Con nhỏ chừng như nghe ra hữu lý, nó cám ơn tôi rối rít rồi từ giã
ra về. Bẵng đi một thời gian lâu lắm, không ai thấy nó ưỡn ẹo đi tới
đi lui trong xóm, còn tôi thì bận công việc liên miên rày đây mai
đó! Sau này nghe nói nó đi lấy chồng ở tận đâu bên xứ Đài thì phải?!
Bèn lặp lại lời ca:
Nơi quê chồng em còn buồn không?
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 26-4-2011)
|