|
Forget Me Not để dành cho ai?
* tạp văn
Chuyện hồi còn con nít í mà! Chuyện ngu ngơ,
buồn cười! Chuyện trẻ con cố gắng bắt chước người lớn sao cho thật
lãng mạn như trong văn chương thế kỷ 20 ghi lại. Và mãi cho đến bây
giờ, người nào đã nghe được chuyện của chúng tôi hồi đó, ai ai cũng
không giấu bật được tiếng cười… chua lét: Bắt chước để mà bắt chước!
Thật ra, lũ nhóc con ranh ma kia nào có hiểu được ý nghĩa gì về
tuồng tích của chuyện tình đôi trai gái yêu nhau và kết thúc cái
"love story" ấy bằng một hoạt cảnh tai nạn… lãng òm: Chàng trai lăng
xăng, lít xít, hăm hở chồm mình xuống dòng thác hái hoa cho người
đẹp với mong muốn được lấy điểm với nàng. Rồi tai ương ở đâu bỗng đổ
ập xuống, khi chàng ta bất chợt vô ý bị trợt chân té ùm, sóng nước
cuồn cuộn cuốn chàng đi xa tít, vậy mà chàng cũng còn cố ngoi lên,
hai tay dóa dóa, giơ cao nhánh hoa lưu ly tím ngắt về hướng người
yêu, miệng còn nhoẻn cười hô to: "Forget Me Not" (*) rồi sau đó
chàng ta mới chịu... chìm!

Hoa Forget-me-not. Nguồn minh họa:
Internet.
Sau này, không nghe ai nói lại là người đẹp đó có còn chung thủy và
nhớ đến người yêu xưa hay không? Chỉ một lần duy nhất, tôi nghe
thằng Tám Xạo kể lại như vầy nè: Sau khi thấy chàng trai té thác
chết, nàng cũng phóng mình theo tự vẫn để cho trọn tình chung thủy.
Tám Xạo còn quả quyết là hiện nay, cả hai người được thân nhân của
họ chôn cất rất kỹ lưỡng nơi "đồi thông hai mộ" ở xứ Đà Lạt sương mù.
Ai tin thằng Tám Xạo thì cứ việc tin, chứ riêng tôi thì... never!
Theo tôi nghĩ, nếu chàng trai ấy bình thường như bao người bình
thường khác thì dại gì khi té xuống nước mà còn cố cầm nhánh hoa,
sao không quăng phứt đi cho rồi để còn rảnh hai tay mà bơi vào bờ để
tiếp tục yêu đương chứ? Lãng mạn làm quái gì cho thiệt thân mà còn
bị người đời cho là… té thác (chắc còn tệ hơn… té giếng)! Có sống
được, dù "bán thượng, bán hạ"cha mẹ cũng còn có đứa con trai mà...
vừa nhìn vừa chắc lưỡi hít hà! Suy cho cùng, thì những ý nghĩ đơn
giản đó cũng chỉ là cái suy nghĩ non dạ của trẻ con, chưa biết gì về
tình yêu tuyệt vời mà thôi.
Nãy giờ mãi lan man cho chuyện người, giờ mới thực sự là chuyện
"Forget Me Not" của chúng tôi đây:
Hồi đó lâu rồi, hình như vào khoảng năm 1960 thì phải? Lúc ấy tôi và
A Lìn còn học chung lớp nhì [lớp 4 bây giờ] của cô giáo Thắm ở
trường tiểu học làng Vên Vên. [À, nói thêm một chút là lúc đó, nhà
cô giáo Thắm ở xa nên đến nhà tôi trọ để đi dạy học cùng trường với
chị Hai tôi]. Một buổi trưa chủ nhật nghỉ học, A Lìn đến nhà tôi.
Tôi dắt A Lìn ra sau vườn nhà để… dạo chơi. Hai đứa chạy tung tăng
bắt cào cào, châu chấu cho vui. Sau nhà tôi có một con mương dài do
ba tôi đào để ngăn chận cho rễ của hàng tre già không mọc lấn vào
phần đất trồng cây ăn trái vườn nhà. Cái con mương không rộng lắm,
chỉ khoảng 2 mét bề ngang. Chiều sâu hơi cạn vì lâu rồi ba tôi chưa
nạo vét lại nên khi trời mưa đổ xuống, tuy nước có ngập lên tới tràn
bờ đi nữa thì có sâu đến đâu, nó cũng chỉ sâu được khoảng 5 tấc nước
mà thôi. Không biết từ bao giờ, dưới mương nhà tôi hoa súng đủ màu
sắc đua nhau chen lấn mọc đầy. Hai đứa tôi đi dọc theo con mương
ngắm nhìn thỏa thích và phân tích ý nghĩa của từng màu hoa. Này nhé:
màu trắng chỉ sự trinh nguyên của tuổi học trò vì nó giống màu trắng
của trang giấy tập học trò trong cuốn vở 98 trang, ngoài bìa vở có
in đậm hàng chữ cỡ to "Cahier de héro" với hình ông Tây cao bồi ngồi
trên lưng ngựa, quăng dây thòng lọng [để bắt cái gì thì không thấy
in trên bìa quyển vở?!] Màu tim tím biểu tượng màu mực mà ngày ấy
tụi tôi thường dùng cây viết ngòi lá tre chấm vào mỗi khi chúng tôi
viết bài học hay làm bài tập. Nói chung, lúc ấy mỗi màu sắc riêng
biệt của hoa súng đều đuợc chúng tôi giải nghĩa theo những gì ở
quanh quanh trường học mà thôi. Đi bộ bằng chân một lúc khá lâu,
chất axit lactic trong người cũng đủ đóng vón hai bắp chân nên hai
đứa tôi cũng có phần hơi… mỏi. Ngồi bệt xuống dựa bờ mương, tôi ra
vẻ rành rẽ kể lại cho A Lìn nghe sự tích về câu "Forget me not". Mới
9 tuổi đầu mà sao tôi lại biết nhiều về chuyện tình này? Chẳng qua,
cũng là vào giờ nghỉ trưa, chị Hai tôi và cô Thắm hay nằm kể chuyện
nho nhỏ với nhau về những đề tài văn chương, muôn đời không bao giờ
thiếu chuyện tình yêu! Tánh tò mò của con nít, tôi có lén rình bên
vách buồng hai cô nằm nghỉ để lắng nghe cho… mở trí! A Lìn là con
gái nên dù sao nó cũng cảm động mà sướt mướt ra mặt cho kết cuộc
chuyện tình ly tan đầy đau khổ này. Chợt một ý tưởng lãng mạn thoáng
qua trong đầu và tôi thực hiện liền sau đó. Tôi bảo con A Lìn ngồi
yên để tôi hái tặng cho nó một bông súng màu tím than với nhụy vàng
rất đẹp. Nghe chuyện kể tình yêu còn râm ran trong óc nên khi tôi
bảo như vậy, nó vui vẻ đáp lời hưởng ứng:
- Nị tặng bông súng cho ngộ như vậy, ngộ ưng ý cái bụng lắm à nghe.
Chỉ đợi nó nói thế, tôi vội chồm xuống bờ mương và thò tay hái cái
bông súng màu tím để tặng nó. Trong kịch bản chuyện tình Forget Me
Not thì chàng trai vô tình bị trợt chân ngã xuống nước thiệt, còn
đằng này, với tôi thì chỉ là một sự cố tình ngã xuống cho con A Lìn
tưởng thiệt mà thương cảm để tôi coi mà cười nó chơi. Lúc hái được
nhánh hoa súng tím, tôi giả bộ ngã nằm dài dưới đáy mương, chỉ ló
cái đầu và cánh tay cầm cái bông súng đưa lên, miệng không quên hét
to bằng tiếng nước ngoài mà tôi nghe lén cô Thắm đã nói: "Pho ghết
mi nốt, pho ghết mi nốt" a a a a..! Rồi tôi ngụp đầu xuống mương cho
giống chuyện tình bên trời Tây. Tôi nghe con A Lìn trên bờ mương la
to: Chu minh ngo! chu minh ngo! rồi im bặt. Chắc nó sợ hãi lắm, đau
đớn lắm, tiếc thương lắm. Và liền sau đó, khi tôi bị ngộp nước quá
không chịu nổi, tôi bèn ngóc dậy để nhìn sự đau đớn xót thương của A
Lìn thì… con A Lìn thân mến của tôi đã dông một mạch về nhà nó mất
tiêu từ hồi nào không rõ! Cũng có thể nó cũng không thèm ngoái lại
để xem cái thằng bạn lãng… nhách tôi ra sao! Rõ là: "Đàn bà lòng dạ
hiểm sâu. Ngoài môi lại nói tình sâu bạn bè". Đồ con quỉ, ghét!
Sáng hôm sau, tôi gặp A Lìn đang đứng cạp bắp ở trước cổng trường.
Nó tỉnh bơ nói:
- Nị là chuyên gia ba xạo sự! Ngộ biết cái mương nhà nị quá sá mà,
nó cạn sợt hè.
Buổi học sáng hôm ấy là chỉ còn 2 hôm nữa nhà trường đóng cửa để
nghỉ hè. Mấy con ve sầu đang rền rã hòa tấu nhau trên cành phượng vĩ
rợp bóng sân trường.
Buổi sáng hôm ấy, có một thằng bé con 9 tuổi đang khờ khạo đứng cười
vu vơ một mình dưới gốc cây phượng già đang nở rực một màu hoa đỏ
thắm. Miệng chú ta lẩm bẩm vô nghĩa :
- Pho ghết mi nốt chỉ là… tao chết mi no chứ có hay ho mẹ gì!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 1-6-2011)
(*) Đừng quên tôi nhé.
|
|