Tìm lại cô Nguyễn Thị Kim Huỳnh
* ghi chép
Sáng hôm nay (thứ Bảy 11-6-2011), bon xe về
đường nối cao tốc Lương Phú [Tiền Giang], tôi tìm đến nhà và đã gặp
cô Nguyễn Thị Kim Huỳnh, dạy môn Văn ở trường THKT từ năm 1974.
Đã từ lâu, tôi cũng muốn tìm tin tức của cô sau
ngày rời trường và về quê cũ [1990], nhưng mọi thông tin hình như
chỉ là chút ít và mù mờ. Có người bảo cô hiện vẫn còn sinh sống ở
Mộc Hóa, nhưng khi hỏi thăm các em học sinh cũ ở Mộc Hóa thì các em
lại bảo không ai biết hiện giờ cô Huỳnh đang ở đâu!Rồi một dịp may
tình cờ mới đây khi nói chuyện với một bạn Akéla hướng đạo sinh cũ,
bạn ấy cho biết con gái cô Huỳnh đang buôn bán ở chợ, gần nhà thờ Ba
Giồng - Tiền Giang. Lần theo số điện thoại của con gái cô Huỳnh cho,
tôi đã tái ngộ với cô sau gần 36 năm không gặp.

Đường dẫn vào nhà cô Kim Huỳnh.
Hiện cô đang cư ngụ ở xã Thân Cửu Nghĩa, huyện
Châu Thành, tỉnh Tiền Giang. Đường vào nhà cô là một con ngõ nhỏ hẹp
và lầy lội sau cơn mưa chiều hôm qua.
Đón tôi với nụ cười dù tươi nhưng cũng không
giấu nổi sự héo hon của tuổi xế chiều. Đại diện cho tất cả thành
viên THKT, tôi trao tặng cô Kim Huỳnh một món quà nho nhỏ để gọi là
tấm lòng "Chung một Kiến Tường". Cô Kim Huỳnh cảm động rưng rưng. Cô
huyên thuyên kể chuyện cũ, chuyện những ngày ở trường THKT đẹp như
mơ.

Tôi thăm hỏi hoàn cảnh sống hiện thời của cô ra
sao? Cô buồn buồn sẽ giọng: Mỗi con người mang riêng một mệnh số!Lập
gia đình có 3 cháu xinh ngoan, nhưng lúc gia đình cô chuẩn bị xuất
cảnh thì chồng cô qua đời để lại nhiều nỗi khó khăn trong cuộc sống
ấm êm ngày qua. Về quê cũ, cô cất một ngôi nhà mái lá, tần tảo để
nuôi 3 con còn nhỏ dại và cho đến ngày hôm nay chúng đã lớn khôn.
Nhưng vì hoàn cảnh sống thiếu thốn mà chị em chúng nó mỗi đứa một
phương trời tìm kế sinh nhai. Hiện tại cô Huỳnh sống bằng nghề đan
giỏ bàng, khi nào hết việc thì đạp xe mỗi ngày gần 30 cây số đi về
để đến nhà đứa cháu phụ lựa ớt với tiền công trên dưới 20 ngàn đồng
mỗi ngày! Tuy vất vả, thiếu thốn, nhưng cô Huỳnh lúc nào cũng vui
vẻ, đau đáu về trường cũ, bạn xưa và nhất là các em học sinh ngày
đó.
Trong lúc cô say sưa nhắc lại chuyện bạn cũ,
tôi bấm máy điện thoại gọi cho cô Nguyễn Thị Mười ở thành phố Tân
An. Bất ngờ hai bạn cũ gặp nhau, hai cô chuyện trò rôm rả. Tôi ngồi
nhìn hai cô điện thoại với nhau mà trong lòng cũng nao nao!

Cô Huỳnh cầm giữ tôi lại dùng cơm trưa với cô,
nhưng vì thời gian tôi đã có sắp xếp trước nên tôi đành từ chối.
Biết cô buồn, nhưng cũng không biết làm sao đây. Bởi công việc của
tôi cũng vẫn còn nhiều thứ để làm.
Chia tay cô Kim Huỳnh ở đầu ngõ vắng, không biết ai khiến xui tôi
lên tiếng hỏi cô: Cô còn nhớ một thầy ngày xưa trốn học để qua
trường Luật mà ngẩn ngơ ngắm cánh hoa dầu xoay tít trong gió? Cô
trầm giọng buồn như gió thoảng trên hàng trúc đầu ngõ nhà: Mỗi người
có mối duyên nợ riêng và chuyện xưa bao giờ cũng là kỷ niệm đẹp.
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 11-6-2011)
|