Cây mai vàng của ba tôi
* tạp bút
Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ,
cây mai vàng trước cửa nhà tôi đã được ba tôi trồng tự hồi nào. Theo
lời ba tôi kể thì vị trí của cây mai đang nằm hiện tại là ba tôi đã
di dời đến 2 lần rồi! Tôi thắc mắc hỏi vì sao lại phải dời tới dời
lui cho cây mai không được tốt tươi? Bằng chứng rõ ràng là mỗi khi
tết về, cây mai vàng nhà tôi chỉ trỗ bông lác đác, xem ra không đẹp
lắm so với mấy cây mai hàng xóm. Ba cười cười mà nét mặt ba không
giấu nổi vẻ đượm buồn. Ba sẽ giọng như để trần tình cho thằng con
nhỏ nghe để mà nghe:
- Ba đâu có muốn dời tới lui cho cực thân đâu! Tại ông thầy Năm địa
lý ở Sài Gòn về thăm bà con ở gần nhà mình, ổng qua chơi rồi nói nhà
mình làm ăn không lên nổi với người ta chính là do cây mai trồng ở
chỗ kiêng kỵ. Muốn khá khiển lên thì chỉ có một cách là nên dời cây
mai này qua bên cổng trái nhà. Thế là ba nghe theo.
Tôi nôn nóng hỏi ba tôi:
- Vậy rồi nhà mình có khá hơn sau khi ba dời cây mai đi không?
Ba tôi lắc đầu:
- Mới dời cây mai được 3 năm chưa thấy gì thì một hôm có sư ông trên
chùa xuống chơi lại bảo: Cây mai vàng mà nhà thiện nam trồng ở bên
cổng trái thì đâu có hợp với tuổi mạng của thiện nam! Nên dời ra sau
vườn nhà thì tốt hơn. Nghe lời sư ông, ba liền tức tốc dời cây mai
ra sau vườn nhà ngay sau khi sư ông vừa từ giã ra về.
Ba ngừng nói và chiêu một ngụm nước trà, xong ba nói tiếp như chừng
để tôi khỏi nóng ruột mà hối tiếp:
- Rồi khi nào lớn lên con sẽ hiểu nhiều hơn những điều này.
Nhà tôi nghèo, đông anh chị em. Nhà chỉ có 5 công đất ruộng mà mỗi
năm cày cấy chỉ có một vụ mùa. Thường ngày nông nhàn ba tôi đi làm
thuê, ai mướn gì làm nấy với công hưởng rẻ bèo. Mẹ tôi buôn thúng
bán bưng cũng không kém phần vất vả như ba tôi. Được một điều là tuy
hoàn cảnh gia đình nghèo khó nhưng anh chị em tôi rất hòa thuận,
nhường nhịn thương yêu lẫn nhau và niềm vui an ủi nhất của ba mẹ tôi
là tất cả anh chị em chúng tôi đều học hành khá, giỏi cả. Thời gian
cực khổ, buồn vui trôi qua nhanh quá. Anh chị em chúng tôi lần lượt
lớn lên và người nào học hành cũng đỗ đạt và ra làm việc với mức
lương đều từ khá tới cao. Chúng tôi đã có dư điều kiện sinh sống nên
ai cũng vui vẻ trích tiền lương một phần trong mỗi tháng để gửi về
báo hiếu cho ba mẹ. Ba mẹ tôi bây giờ tuy đã già yếu nhiều rồi nhưng
cũng không còn cực nhọc như hồi xưa nữa. Ba mẹ tôi rất sung sướng vì
các con ngoan đều nên người và có danh phận trong xã hội.
Ảnh chỉ mang tính minh họa. Nguồn:
Internet.
Một sáng mùng 1 Tết năm nào, gia đình tôi đoàn tụ quây quần bên
nhau. Ba tôi gọi tất cả chúng tôi cùng các cháu nội ngoại ra sau
vườn nhà và tụ họp nhau lại dưới gốc mai vàng giờ cũng già cỗi. Ba
tôi lên tiếng:
- Các con các cháu ơi. Hôm nay ba chính thức dời cây mai vàng này về
bên phải cổng nhà mình, tức là chỗ cũ mà ba trồng lần đầu tiên hồi
hơn 20 năm về trước.
Cả nhà ai cũng ồ lên ngạc nhiên:
- Sao lạ vậy ba?
Ba tôi cười to sảng khoái, rồi giảng giải:
- Mấy chục năm nay, ai cũng cho là ba dị đoan đi tin ba cái chuyện
may mắn hay xui rủi là do ở cây cảnh trồng trên đất nhà rồi cứ nghe
theo lời thầy này bà nọ mà dời tới dời lui. Thực bụng ba giấu trong
lòng là ba cứ làm theo lời mấy ông thầy xúi biểu đó là cũng chỉ muốn
nhìn vào nơi cây mai dời vào nơi thiên thời địa lợi để mà ba có thêm
niềm tin mà cố gắng chịu cực chịu khổ cùng mẹ chúng bây để mà nuôi
chúng bây cho nên người. Nay, các con đứa nào cũng ấm thân, con cháu
đề huề rồi thì tại sao ba không dời cây mai vàng này về chỗ đầu tiên
ba trồng kỷ niệm. Ngày xưa nhìn mai vàng dời đổi là để ba củng cố
niềm tin thời gian qua mau, rồi các con sẽ lớn và mọi cái nhọc mệt
của ba mẹ rồi sẽ được xua tan.
Cuối cùng ba tôi lên tiếng chắc nịch:
- Ba chưa bao giờ biết tin chuyện dị đoan là gì.
Tất cả anh chị em chúng tôi đều rưng rưng nước mắt trước một triết
lý sống quá tuyệt vời của cha chúng tôi.
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 13-6-2011)
|