MÓN NGON GỢI NHỚ QUÊ NHÀ
Gỏi rau càng cua
* tạp bút

Một hôm rảnh rỗi, tôi lên Sài Gòn thăm bạn. Sẵn dịp
buổi trưa vào giờ dùng cơm, bạn dẫn tôi đến một nhà hàng cũng kha
khá là sang trọng. Lên kẻ chợ lâu ngày, bạn hay dùng giọng điệu
thành thị:
- Hôm nay tao mời mày đi ăn "lân" ở Kim Đô Restaurant với tao để cho
biết thế nào là mùi "đệ nhất khoái" ở chốn phồn hoa đô hội này.
Mới thoạt nghe hắn nói, tôi chợt giật mình vì lối dùng chữ 3T [Tây
Ta Tàu] của hắn. Nhưng bỗng nhớ ra từ hồi còn học chung tiểu học
trường làng mãi cho đến khi hai đứa chúng tôi ra đời làm việc, bạn
luôn là người hoạt bát và hay pha trò rất duyên dáng. Tôi đáp lời
cho được chung vui:
- Ở quê làm ruộng, tao xài phân lân nhiều rồi nên tao biết ăn "lân"
là có cơ hội… lủng bao tử như chơi!
Hắn cười sằng sặc vỗ vai tôi :
- Rồi bạn hiền sẽ biết cái thú ăn "lân" của những cư dân city như
thế nào nhé. Nói nhỏ trước cho bạn khỏi ngạc nhiên: cái mộc mạc nơi
ruộng vườn lại chính là điều sang trọng và quí phái của chúng tớ ở
đây nhé.
Tôi cũng cố gắng làm “dân city” cho giống bạn để ứng câu: "Ở bầu thì
tròn quình, ở ống thì dài… sọc" trả lời:
- Quì, quì đắc co ê ô kê vé ry bờ lé sua chạp chạp [Đố quí vị biết
tôi nói thứ tiếng gì?]
Bạn dắt con xe máy Dylan ra đường và mời tôi lên ngồi lên yên xe sau
khi cả hai đều cẩn thận đội nón bảo hiểm hiệu "X" lên đầu! Xe vun
vút phóng qua đường phố đang nhộn nhịp ồn ào vào tầm nghỉ việc trưa.
Xe bạn chở tôi qua những con đường có hoa dầu xoay tit trong gió
mà... "Ngày xưa Hoàng thị" của mình đã từng nhìn thấy chim non nằm
yên giấu mỏ và rồi ngẩn ngơ hít hà cho chuyện... "Ai mang bụi đỏ đi
rồi..."! Qua ngã tư bùng binh Lê Lợi - Nguyễn Huệ, xe cua tay phải
vào đường Nguyễn Huệ vài chục mét dừng lại. Nhà hàng Khách sạn Kim
Đô không sai chạy đâu nữa với hàng chữ chạy dài dài trên bảng đèn
hiệu điện tử gắn trước cửa vào ra: “Trân trọng kính chào quý khách
đã chiếu cố đến Kim Đô Restaurant.” Để cho ra dáng vẻ là người người
sang trọng thành phố, tôi nghiêm mặt khẽ gật đầu chào hai anh nhân
viên tiếp tân khi họ nghiêm trang cúi mình chào khách. Đến cửa buồng
thang máy, lại một lần nữa tôi cũng phải cố gắng làm mặt nghiêm nghị
để đáp chào chú nhân viên trẻ tuổi có nhiệm vụ bấm nút thang máy để
đưa chúng tôi lên lầu 2 nhà hàng dùng bữa cơm trưa. Lúc bắt đầu an
vị vào bàn ăn, thấy tôi lầu bầu cho việc cực khổ để tạo dáng người
sành điệu, anh bạn vỗ vai tôi cười hề hề:
- Lâu lâu tập làm trưởng giả học làm sang cho đời thêm hương hoa
chút đỉnh đi anh bạn. Tôi biết nãy giờ trong bụng ông bạn đã lèm bèm
và so sánh nếu ở xứ "chắc cà đao" thì giờ này ông bạn mình cũng đã
đến phần ăn la-séc rồi hỗng chừng.
Tôi không buồn trả lời vì bụng mình cũng đã réo sôi rồn rột:
- Thôi gọi món ăn cho sớm đi bạn hiền ạ.
Bạn hiểu ý và ngoắc tay gọi anh "quét-tơ" đang yên lặng chờ đợi
chúng tôi nãy giờ:
- Này chú em, cho tôi mượn cái "me-nu".
Anh phục vụ bàn lễ phép cúi đầu và đưa cái thực đơn cho chúng tôi
bằng hai tay thực kính cẩn.
Bạn cầm lấy rồi đưa ngay cho tôi, bạn nói:
- Tiên khách hậu chủ.
Chẳng trù trừ làm gì cho mất thời giờ, tôi cầm lấy và đọc ngay danh
sách các món ăn thuần túy Việt Nam. Chợt mắt tôi trố to vì không ngờ
mình bất chợt gặp tên một món ăn quá là quen thuộc: Gỏi rau càng cua
với trứng vịt. Càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn qua mục giá thực
đơn: 100.000 VND/đĩa?! Biết tôi quá sốc với món ăn bình thường dân
giã mà giá cả lại càng "ngạc nhiên chưa", bạn cười thật to và nói:
- Đấy, tôi đã giới thiệu trước với ông anh rồi mà. Ở cái đất Sè Gòn
này, thịt cá, sơn hào hải vị người ta đã dư thừa quá rồi nên khuynh
hướng tìm lại hương xưa qua mấy thức ăn đơn sơ tuy quê mùa nhưng dễ
tiêu hóa và lại càng ngon miệng nữa.
Bạn tiếp lời giải thích dù tôi quá rành rẽ loài rau này:
- Rau càng cua quí hiếm ở chỗ là không ai trồng mà nó mọc hoang
trong thiên nhiên, nhất là những nơi đất hơi ẩm thấp. Được gọi là
càng cua vì nhánh rau mọc dài ra kết hợp với thân rau thành hình chữ
V khiến ta nhìn vào có cảm nhận giống từa tựa như hình dạng của cái
càng con cua.
Rồi bạn dí dỏm nhưng nghe ra cũng êm đềm thấm thía:
- Anh hãy thử gắp một miếng gỏi rau càng cua chua chua ngòn ngọt
trộn lẫn với đậu phụng rang kèm theo miếng trứng vịt luộc cắt khoanh
béo bùi. Đưa ngay cái món tổng hợp này vào trong miệng. Hãy nhắm mắt
lại để nghe tiếng nhai rau ráu, dòn dòn trong tai. Hãy cảm nhận vị
chua ngọt béo bùi tan dần trong đầu lưỡi. Anh có nghe thấy gì không?
Hãy thật lòng tỏ bày cho tôi biết: Có phải cả một thời yêu đã mất
giờ hiển hiện ngay ở miếng gỏi rau càng cua mà anh đang ăn đó không?
Hãy thẩm định lại 100.000VND/đĩa có mắc hay không khi anh đã đánh
đổi được nhiều kỷ niệm mà anh nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ trở
lại!...
Ôi! thương quá quê nhà nơi chốn lạ, nào có khác gì đâu câu hát huê
tình: “Giữa Mạc Tư Khoa, tôi nghe câu hò ví dặm…” Trong tiếng rau
ráu của những cọng rau càng cua bị chà nghiến giữa hai hàm răng già,
tôi nghe ư ử: “Giữa chốn Sài Gòn, tôi ăn gỏi rau càng cua…”
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 13-8-2011)
|