Ngày đầu tiên đi học của tôi...
* tùy bút
Có một thi sĩ X, Y nào đó đã ngoáy thơ như thế
này:
Mùa xuân: mát
Mùa hè: nực
Mùa thu: cười.
Tuy miệng đang ngâm nga bài thơ tuyệt vời trên nhưng sao tự dưng
trong lòng tôi cũng không kém phần thắc mắc: Với thời tiết hai mùa
xuân hạ theo như ý tác giả diễn tả thì quả y chang như lời sấm trạng
đã ghi chép trong cổ thư! Nhưng còn phần về nói về mùa thu thì hình
như tôi thấy có phần... là lạ thế nào ấy! Tại sao mùa thu, ai cũng
biết nó là mùa của lãng mạn và nên thơ nhất trong năm. Mỗi khi mùa
thu về, hầu như ai ai cũng có chung cảm giác hồn mình như lâng lâng,
ngây ngất khi được chứng kiến khung cảnh đất trời ủ dột, gió lộng
cuốn lá phượng vỹ khô xào xạc bay trong cơn mưa? Thế thì tác giả
muốn ám chỉ điều gì trong câu thơ… tối mò thế?!? Lẩn thẩn cho sự tò
mò tôi tự hỏi: Vì sao mùa thu lại cười? À, chẳng lẽ tác giả có ác ý
muốn "khều móc" cái kỷ niệm ngày ấy năm nao của mình ư? Ừ, chắc
cũng là phải đây.
Nguồn minh họa: Internet.
…Hàng năm cứ vào khoảng vào giữa tháng 8 Tây là ngày tựu trường trên
cả nước. Học trò trai gái, lớn nhỏ đều lũ lượt kéo nhau đến trường
để bắt đầu nhập học cho niên khóa mới. Cái hình ảnh đáng yêu nhất
bao giờ cũng là hình ảnh của các cô, các cậu trẻ con mới bắt đầu vào
lớp học đầu đời. Thuở chúng tôi còn nhỏ, nhà trường ở quê chưa có
lớp mẫu giáo như bây giờ nên đứa nào cũng lạ lẫm với khung cảnh nhà
trường. Ba mẹ của mỗi đứa đều nắm chặt tay chúng nó từ hồi còn ở tận
nhà và mãi cho đến lúc tới trường rồi mà họ cũng cũng vẫn chưa chịu
buông tay chúng nó ra [Sau này lớn lên tôi mới hiểu là lúc đó nếu ba
mẹ lỡ lơi tay thì… cô cậu "dzọt" là cầm chắc!].
Thật vậy, đứa nào nghe đi học cũng đều mang
chung tâm trạng khủng khiếp vì sợ hãi và luyến tiếc những ngày tự do
ở nhà muốn gì thì ba mẹ cũng chiều nấy. Một phần chúng cũng đã loáng
thoáng nghe các bậc đàn anh, đàn chị đã học qua lớp hai, lớp ba dọa:
Thầy A "quánh" nhức thấu xương, cô B "nựng" đau hết vía! Hiếm hoi
lắm người ta mới bắt gặp một vài cô cậu dũng cảm cười tươi, chân sáo
theo ba mẹ đến lớp học đầu đời. Trong số hình ảnh "quí hiếm" ấy, ai
không cận kề với tôi nhiều, chắc chắn họ cũng khen đáo khen để khi
thấy tôi nắm tay má tôi vừa đi vừa cười, mặt mày xem ra tươi roi
rói. Ai dám bảo tôi nhát gan trong ngày đầu đi học thì hãy nghe tôi
chứng minh bằng môt chuyện cụ thể như sau: Thấy tôi đi học mà không
có nét gì lo sợ và khép nép như bao đứa trẻ khác, một ông phụ huynh
vui tính nào đó nhát thử thằng bé gan dạ này bằng cách ổng chỉ tay
vào lớp học, miệng ông chành ra hai bên để cái lưỡi đỏ hoét của ổng
thè ra. Ông ta hỏi to: Ớn hông mậy nhỏ? Tôi vẫn cười mà không trả
lời. Sau khi ghi danh cho tôi vào lớp Năm A [lớp 1 bây giờ], má tôi
quay lại dặn dò: Con ráng học ngoan đừng khóc nhè như mấy đứa bạn
kia nghen. Tôi cười và dạ thật to. Má tôi an lòng ra về sau khi đã
có vài lời gửi gấm và cám ơn cô giáo dạy lớp tôi.
Khi các phụ huynh làm xong thủ tục nhập học cho con em mình đã ra về
hết, cô giáo Hồng Ngọc lớp tôi bắt đầu ổn định cho cái lớp học mình
phụ trách đang bị ồn ào và náo loạn bởi tạp âm tiếng khóc từ tỉ tê…
má ơi, má à của mấy bạn gái thùy mị cho đến tiếng gào rống cực to…
hỗng chịu đâu, hỗng học đâu của các bạn trai mạnh mẽ... không ham
học! Duy nhất trong lớp chỉ có mình tôi là không như các bạn. Mắt
tôi ráo hoảnh nhìn các bạn khóc lóc mếu máo, miệng tôi cười cười như
lòng mình đang hân hoan chờ đón những tri thức tốt đẹp hôm nay mà cô
Hồng Ngọc lát nửa đây sẽ truyền dạy lại. Để biểu dương gương tốt và
để cho các bạn khác noi theo tôi, cô Hồng Ngọc đến cạnh bàn gần chỗ
tôi ngồi, cô hỏi to:
- Em tên gì?
Tôi chỉ cười mà không lễ phép trả lời.
Cô hỏi lại lần nữa và… tôi cũng vẫn không trả lời. Lần này cô Hồng
Ngọc có vẻ hơi cáu nên gằn giọng:
- Sao cô hỏi mà em không trả lời? Vậy là em cũng không ngoan như các
bạn khác rồi!
Tôi vẫn cười mà trong bụng mình điếng người ra vì sợ. Nghe cô lớn
tiếng rầy la, hồn tôi càng siêu, phách tôi càng tán. Thế mà, khổ nỗi
không biết tại sao cái miệng tôi cũng lại vẫn cười. Thấy thái độ kỳ
lạ của tôi, cô Hồng Ngọc có phần đắn đo suy nghĩ và cuối cùng cô
quyết định đưa tôi lên phòng y tế học đường để cho cô y sĩ trên đó
xem lại trò này có bệnh gì không?
Bệnh gì thì tôi không biết, tôi chỉ biết lúc vừa thấy tôi vào, chưa
kịp khám khiếc gì cả thì cô y sĩ bật cười ha hả. Cô lên tiếng với cô
Hồng Ngọc:
- Cô xem nè, nó tè ra ướt hết rồi đó.
Hai cô nhìn nhau vì đã hiểu. Tôi còn nhớ lời cô y sĩ hôm đó giải mã
như thế này:
- Hệ thống thần kinh xúc cảm cũa em này đã bị chạm lung tung do sợ
hãi nên biểu hiện lâm sàng từ dạng khóc chuyển biến sang dạng cười!
Từ trạng thái bị cười thái quá nên hệ thống co thắt của cơ vòng
không còn được điều khiển do trung khu thần kinh nữa: tè. Thôi, cô
cho em về tịnh dưỡng là qua cơn ngay thôi.
Nghe cô y sĩ giải thích [Đúng sai, tôi cũng chả biết] nhưng nghe nói
được cho về nhà là tôi mừng húm và... quên cười hồi nào không hay.
Ngày đầu tiên đi học của tôi như thế đấy!
ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 24-8-2011)
|