dnnp - ngô vàng

 

 

 

 

 

 

Vàng lá hay lá vàng?

 

* tạp bút

 

Một hôm, Đỗ Xanh đại huynh của Ngô Vàng e-mail về cho Ngô Vàng tôi với lời thắc mắc: Dạo này không biết mùa thu quê nhà có gì mới lạ hơn không mà sao tự dưng nhà Từ đường THKT lại rộ mé lên vụ lá vàng rơi rắc trong mưa. Tiếp theo cái nhạc khúc thơ mộng biết bao nhiêu ấy lại đột ngột dựng đứng 90 độ chuyển biến tiết tấu sang âm thanh ồn ào đầy tượng hình quá sá đời thường [mà hình như ai ai cũng… ham thích]: Vàng lá! Không thể vội vàng lý giải cho cái "Italia kiến" của mình đến đai huynh yêu kính, bởi e rằng: trong cuộc sống của mình, ắt cũng vẫn còn nhiều điều để cho thiên hạ phong danh là: “ăn chưa no, lo chưa tới".


Thôi thì không có gì hay hơn bằng phương cách vấn kế từng thầy cô, huynh đệ học trò THKT là ăn chắc. Dám nghĩ thì dám làm ngay. Hễ thuận tiện, gặp ai quay nấy. Xin quí vị hãy lượng thứ cho việc sắp xếp không được theo tôn ti trật tự từ nào giờ ở THKT chúng ta nhé.


Xin mời quí vị hãy cùng Ngô Vàng tôi bắt đầu vào cuộc:

 


- Đỗ Xanh: Dạo này Từ đường xôn xao về lá vàng và vàng lá. Chúng khác nhau ở điểm nào vậy quí vị?


- Ngô Vàng: Trước khi lấy vợ, ta nghĩ ngay tới vàng lá, lấy nhau được 50 năm thì nghĩ tới lá vàng.


- Đỗ Xanh: Vàng lá đổi lá vàng, liệu ông Ngô Vàng này có gì ân hận không ta?


- Kiến Đen: Lá vàng ắt phải rụng xuống, vàng lá chỉ có vọt lên.


- Đỗ Xanh: Vàng lá vọt lên trước hay lá vàng rơi xuống trước hở bác Kiến Đen... thui?

 

Nguồn minh họa: Internet.


- Kiến Đen: Cái nào trước, cái nào sau thì cũng tùy mỗi nhà mỗi cảnh thôi. Nói chung là hên xui, 50/50 thôi. Nhưng theo kinh nghiệm mà Kiến Đen tích lũy được sau nhiều năm ta bà thế giới, vàng lá mà vọt lên như tên lửa vũ trụ thì lá vàng rụng lã chã là cái chắc!


- Nguyễn Đạo Sĩ: Lá vàng rơi xuống không oán gió, vàng lá mà rơi xuống sẽ bị nghe chửi từng giờ.


- Đỗ Xanh: Đừng lo Hòa Đạo sĩ ơi! Tôi có rình nghe một cô tâm sự: chữ ngây ngô ngày xưa, nay người đã hiểu nặng rồi. Chúc mừng.


- Kiến Ngố: Bài thơ Đường luật của tôi có câu “Lá vàng rơi rắc lối Thiên Thai”, nếu đổi là “Vàng lá rơi rắc lối Thiên Thai” thì nghe sao đặng.


- Đỗ Xanh: Ai dám khẳng định với Kiến Ngố là trên Thiên Thai, tiên boy, tiên girl không biết giá trị của vàng lá? Thượng đế uống chung rượu bằng vàng, các bậc tiên thì chỉ được uống rượu bằng chung bạc mà thôi!


- Kiến MZ: Tui giữ cái chòi “Chữ đá nghĩa” nên hơi bị méo mó một chút à nghen. Tiếng Việt nhà mình một chữ thường đa nghĩa, nên ai hiểu sao còn tùy tâm trạng và ngữ cảnh. Chẳng hạn như “lá vàng” thì có thể hiểu là “lá màu vàng”, “lá úa vàng” hay “lá bằng vàng”.


- Già Bách: Hảo tâm gọi là tấm lòng vàng lá, bần tâm gọi là tấm lòng lá vàng. Thử hỏi nếu nói ngược, nói ngạo thì tâm hảo là gọi tấm lòng lá vàng, tâm bần là gọi tấm lòng vàng lá được không nhỉ?!


- Phong Xẹp: Có vàng lá mua tiên cũng được, có lá vàng chỉ dụ được thi sĩ "mần" thơ.


- Kiến Pru: Đi chơi thường thấy lá vàng rải rác trên lối đi, chưa bao giờ thấy vàng lá trên đường.


- Ngô Vàng: Có thể nhà thơ Hoàng Lệ Uyên mải mộng mơ, mắt ngước lên trời nên không thấy đoàn người do ông thầy "đởi coi chê" rắc vàng lá tùm lum trên đường đó thôi.


- Kiến Đen: Cái vụ này thì Kiến Ngố còn phải than trời dữ hơn, khi mà “Vàng lá rơi rắc lối… âm ty”.


- Hoa Phong Trần: Có thể đặt lá vàng trên bàn để ngắm, không ai dám để vàng lá trên bàn để mà "nghía".


- Đỗ Xanh: Đúng. Chưa kịp “nghía” thì vàng lá nó bay mất tiêu rồi!


- Nguyễn Sit-tồ: Trong "men tủ tây", thấy vàng lá vây quanh mình phủ ngập. Tỉnh giấc mộng "hắc kê", ta giật mình vì lá gan ta giờ hầu như tựa… lá vàng!

 

Nguồn minh họa: Internet.
 

- Phạm Định: Thuở ấy yêu nhau, ta với mình dìu nhau trên con đường có lá vàng bay chấp chới. Giờ một bầy, ta hỏi mình: vàng lá đâu hỏi vợ cho chúng nó đây? Thu quyến rũ với đời thường nào có ích?..tằng..tăng..tăng! [Boléro trầm buồn]


- Bùi Lãng tử: Ngày thanh xuân, tình yêu là vàng lá. Gom thật nhiều, giờ nhìn lại toàn chỉ… lá vàng thôi! Đời xưa ăn mặn, đời nay khát nước cũng là chuyện thường như cục đường thôi!


- Võ Xuân Sơn lão sư: Lúc còn trẻ, lấy vàng lá phung phí sức trai làm chi vậy? Giờ run rẩy, cầu khẩn ta bốc lá vàng để uống vào cho… mau khỏe rồi lại lặn lội đi tìm vàng lá!


- Đỗ Xanh: Thế mà coi đuợc sao hở bạn?


- Cô Cẩm Thạch: Mần răng hồi mới lớn, lấy vàng lá bọc răng sáng chóe? Giờ lụm cụm ngồi nhì nhằng lẩm bẩm: tại mần răng giờ tháo răng bọc vàng lá ra lại chỉ thấy toàn bộ răng tựa hồ như lá vàng vậy!


- Ngô Vàng: Qui luật của đời người đó cô ơi!


- Cô Nguyễn Thị Ngọc Thủy: Xưa chưa hiểu đạo là gì nên chỉ xem Đạo sĩ là lá vàng ngoài khung cửa. Nay ngộ ra rồi.


- Ngô Vàng: Hòa Đạo sĩ chính là vàng lá chứ nào ai khác đâu xa. Mát ruột ai đó hông ta?


- Cô Huỳnh Trung Dung: Ngày xưa xuống xứ Kiến Tường ngỡ đời mình là lá vàng. Giờ chợt nghĩ: ngày ấy, quả đúng là nhửng ngày vàng lá.


- Kiến MZ: Ngẫm nghĩ lại mà thấy cuộc đời nhiều nỗi trêu ngươi. Chỉ hai chữ “lá” và “vàng” ghép lại thôi mà đảo qua, đảo lại nó khác nhau một trời một vực. “Lá vàng” làm người ta xụ mặt, còn “vàng lá” khiến bao nhiêu người sáng rỡ.


- Kiến Đen: Ước chi sáng ngủ dậy thấy trước sân nhà mình thay vì lá vàng đêm qua rơi chất đống lại biến thành một đống vàng lá…

 

- Kiến Ngố: Hỗng biết bị ám ảnh bởi vàng lá hay lá vàng mà sau này nhạc sĩ Vũ Thành An mần bài hát "Đời đá vàng" nặng mùi sám hối, ăn năn. Hỗng lẽ nhạc sĩ nhà ta cuối đời mới giật mình tiếc nuối vì cả đời mình chạy theo lá vàng làm cảm hứng sáng tác mà không lo tích lũy vàng lá để dưỡng già.

Ngô Vàng nghĩ đây cũng chính là nỗi lòng chung của tất cả thành viên THKT chúng ta.


Đỗ Xanh đại huynh kính mến, đệ thiết nghĩ: Bàn luận bấy nhiêu đây ắt cũng đủ trải lòng cho hai chữ “Lá vàng” hay “Vàng lá” của THKT chúng ta rồi.
Kính chúc Đại huynh luôn là người cầm chịch nổi ba hồi trống truyền luồng sinh khí cho các thành viên THKT chúng ta luôn vui tươi, mạnh khỏe, tinh thần sáng suốt để là ngọn đuốc soi đường cho cáccon cháu thế hệ đi sau của chúng ta.
Kính chào.

 


ngô bảo toàn - dnnp
(Tân An 11-9-2011)

 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage