| 
			   
			
			Mùa thu: lá vàng, vàng lá 
			  
			  
			
			* Tạp bút 
			
			 
			  
			
			Một hôm Ngô Thị Kim Sắc (người cõi trên) gặp 
			Kiến Ngố (người cõi...ta bà) không nói gì mà ngân nga mấy câu (vì là 
			đệ tử cẳng truyền của đại huynh Ngô Vàng): 
			
			  
			
			- Mùa Thu lại về thêm lần nữa 
			
			  Cơn gió nào đưa hạt nắng rơi 
			
			  Cành cây ủ dột chờ thay sắc 
			
			  Lá vàng lả tả rớt bên đời. 
			
			  
			
			Chu choa, đúng là người cõi trên. Kiến Ngố nhìn 
			đệ tử của thầy Ngô một lúc lâu rồi cười sằng sặc và... cũng ngân 
			nga: 
			
			  
			
			- Thu đến làm chi 
			
			  Có đẹp cái gì 
			
			  Lá khô rơi rụng 
			
			  Hốt mấy trăm "ki" 
			
			  Mệt thở phì phì… 
			
			  
			
			Mèng ơi, cũng rõ là người cõi ta bà. 
			
			  
			
			Lê Trắng đứng nghe hai bạn lơ thơ lẩn thẩn 
			mà... muốn mệt. Chợt hỏi một mình, ừ sao người ta lại thích mùa thu 
			quá nhỉ? Bao nhiêu bài hát ca ngợi chiếc lá vàng của mùa thu, bao 
			nhiêu bài thơ nói về gió đưa lá rụng qua đó còn kèm những câu thơ 
			lãng mạn đọc nghe cũng lãng đãng theo, đến nỗi ông Lưu Trọng Lư còn 
			buột miệng kêu lên: 
			
			  
			
			... Em không nghe rừng thu 
			
			Lá thu kêu xào xạc  
			
			Con nai vàng ngơ ngác  
			
			Đạp trên lá vàng khô.   
			
			  
			
			Bỗng có tiếng ồm oàm của gã Kiến Đen vọng tới, 
			gã vừa đi vừa lẩm bẩm, hình như người từ cõi… chập cheng. Trắng tui 
			nghe được như vầy: 
			
			  
			
			- Biết em thích mùa thu rừng vàng lá 
			
			Anh lơ ngơ muốn sơn hết cây cành. 
			
			  
			
			Trời! Lê Trắng muốn tửng theo luôn vậy đó. À 
			thì ra gã Kiến Đen muốn bốn mùa trong năm đều là mùa thu để lấy lòng 
			ai đó nên tính vác tiền mua mấy thùng phuy nước sơn vàng mà sơn lá, 
			rồi chạy ù vô siêu thị bự chà bá ở Sài Gòn tậu mấy trăm cái quạt máy 
			bật lên thổi cho lá rụng để tạo thành hoạt cảnh lá thu rơi. Hỗng lẽ gã tính 
			chuyển qua làm nghề chuyên viên khói lửa, hiệu ứng đặc biệt của mấy 
			hãng phim? Dù vậy, Lê Trắng cũng gật đầu tỏ ra tâm đắc. Nhưng nghĩ 
			lại cái gì đi ngược lại thiên nhiên, ngược lại sự sắp đặt của Tạo 
			hóa coi chừng mang cái tội "cãi trời" thì khỏi nói cũng biết thế 
			nào, cái này người tu thiền tầm cỡ ngài Đỗ Xanh thì biết rõ rồi. 
			
			  
			
			Thật ra mùa thu chuyển mình để sang mùa đông 
			thì lá phải rụng, để cây trơ cành trụi lá mới thấy đìu hiu, mới có 
			đề tài cho nhạc sĩ sáng tác nhạc chứ: nào là “Buồn tàn thu”, “Lá 
			vàng rơi”, “Đêm đông”.... Và mới có chồi non mọc ra để trở thành mùa 
			Xuân.... Đó là cái vòng lẩn quẩn của Tạo hóa thôi mà.  
			
			  
			
			Hồi còn ở Tân An, hỗng có mùa thu, Lê Trắng chỉ 
			cảm nhận mùa thu lá vàng rất thơ mộng trong thơ, nhạc và phim ảnh. 
			Cả cái vụ tuyết cũng vậy. Tới chừng qua tha phương cày bừa ở xứ 
			người, có mùa thu lá vàng, có mùa đông tuyết rơi, Lê Trắng mới hiểu 
			được nỗi lòng của các “cư dân mùa thu”, “cư dân mùa đông”. Thực tế 
			nó hỗng chỉ toàn là thơ mộng như trong thơ nhạc đâu. Cảnh lá vàng 
			cuối mùa Thu nó ngổn ngang như vầy nè… 
			  
			
			  
			
			Nguồn minh họa: Internet. 
			  
			
			Mải lo suy nghĩ lan man, chừng ngó lại, Lê 
			Trắng thấy Kiến Ngố đang ngồi trong nhà ngó ra cửa sổ mà mần bài thơ 
			nghe rát lòng về những chiếc lá mùa thu: 
			
			  
			
			Hôm nay Ngố cảm thấy buồn 
			
			Bên ngoài trời lại cứ tuôn mưa dầm 
			
			Ngố ngồi tựa cửa xa xăm 
			
			Nhớ ông cố tổ lâu năm biệt trần 
			
			Nhớ ông bà... nhớ buâng khuâng 
			
			Nhớ gì hổng biết ngồi trân ngó ngoài 
			
			Nước mưa giọt vắn, giọt dài 
			
			Ở đâu xối xả khóc ai dầm dề  
			
			Một màu u ám thảm ghê , 
			
			Ngố buồn muốn chết chẳng hề nói năng 
			
			Mùa thu ai đó nói rằng 
			
			Lá cây đổi sắc rồi lăn xuống đường 
			
			Thu vàng đẹp lắm, dễ thương 
			
			Xanh,vàng, tím,đỏ, hường hường, nâu nâu 
			
			Trời cho vài trận mưa lâu 
			
			Lá kia rụng xuống còn đâu cái cành 
			
			Sân nhà lá úa rớt nhanh 
			
			Chỉ trong nửa buổi no cành cái sân 
			
			Bốn bề đầy lá thu ngần 
			
			Phải đi hốt lá trăm cần xé luôn 
			
			Vậy nên Ngố cảm thấy buồn 
			
			Thu sầu ai hát y khuôn quá trời 
			
			Bây giờ trời hết mưa rồi 
			
			Ngố rời cái cửa... bồi hồi tâm can 
			
			Một mình, đời rộng thênh thang 
			
			Muốn ca vọng cổ lại càng buồn thêm 
			
			Úy trời! Lá ngập đầy thềm 
			
			Bước trên đống lá chắc êm lắm mà 
			
			Đừng khen lá úa đẹp nha 
			
			Cây mình rụng sạch gió xa thổi về 
			
			Nhìn sang hàng xóm rủ rê 
			
			Sáng làm mấy thúng, chiều bê chục thùng 
			
			Kiến Đen đừng có làm sung 
			
			Sơn cây phết lá đùng đùng giữ Thu 
			
			Có ngày lại khóc hu hu 
			
			Sớm chiều quét lá mỏi nhừ tấm thân. 
			 
			  
			
			  
			
			Nguồn minh họa: Internet. 
			  
			
			Nhưng, thiệt bụng mà nói, lá vàng mùa thu có vẻ 
			đẹp não lòng. Lê Trắng từng có nhiều phen ngồi canh chiếc lá cuối 
			cùng trên cây coi nó rơi rụng về đâu. 
			
			  
			
			Còn cuối thu này, hỗng biết Đại huynh Ngô Vàng 
			rong chơi sau chuyến Mỹ du có đem theo về trong loạt chuyện bà Tám 
			Tàng chiếc lá mùa thu vàng xứ Mỹ nào không? Hay là đi Mỹ một chuyến 
			dài 2 tháng về, quen bung bắp nổ bằng bơ Mỹ, Đại huynh Ngô của Lê Trắng 
			lại rất thực tế bỏ say "lá vàng" mà mê "vàng lá"? Nếu vậy e rằng chuyện 
			bà Tám Tàng sẽ bị đổi thành chuyện mụ Tám Miền! 
			 
			lêtrắng 
			
			
			(Maryland 22-11-2011) 
			
			
			 
  
			
			  
 |